Bạch Cẩm dẫn Dương Giao đi về phía Ngọc Hư Cung.
Bạch Hạc đồng tử dắt Tứ Bất Tượng đi từ trong rừng trúc ra, nở nụ cười vui mừng: "Sư huynh!"
Bạch Cẩm cười ha hả: "Sư đệ, ngươi đi đâu thế?"
Bạch Hạc đồng tử giơ dây thừng trong tay lên và trả lời: "Lão gia bảo ta dắt Tứ Bất Tượng ra ngoài đi dạo kẻo nó mập chảy mỡ."
Tứ Bất Tượng trợn mắt khó hiểu, sau đó chìm đắm trong nỗi hối hận. Nuôi mập hay không thì sao? Lão gia có cưỡi ta đâu!
Bạch Cẩm đi tới, sau đó vung tay lên, một đống hồ lô ngào đường xuất hiện trước mặt Bạch Hạc. Hắn mỉm cười nói: "Đây là hồ lô ngào đường mà sư huynh mới làm gần đây, là phiên bản cải thiện lần thứ ba, ngươi cầm lấy nếm thử trước đi."
Phiên bản cải thiện lần thứ ba ư? Đôi mắt Bạch Hạc đồng tử sáng lấp lánh, hắn vội vàng cất hồ lô ngào đường đi, giọng nói đong đầy vui vẻ: "Cảm ơn sư huynh!"
"Sư bá có nhà không?"
"Lão gia đang ở trong đại điện."
Bạch Cẩm chắp tay tạm biệt Bạch Hạc đồng tử, sau đó dẫn Dương Giao đi đến đại điện.
Hắn Cẩm đi vào trong đại điện, quỳ xuống bồ đoàn rồi cung kính bái lạy: "Đệ tử Bạch Cẩm bái kiến sư bá, chúc sư bá Thánh đạo hưng thịnh."
Dương Giao cũng cuống quít quỳ phía sau Bạch Cẩm, cung kính hô: "Đồ tôn Dương Giao bái kiến sư gia!"
Nguyên Thủy Thiên Tôn trên ghế chủ vị khẽ gật đầu: "Tất cả đứng dậy đi!"
Bạch Cẩm nhổm dậy ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Dương Giao cũng học theo, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thì thấy một người trung niên ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, túc mục uy nghiêm, không giận tự uy. Dương Giao vội vã cúi đầu.
Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Sư bá, đây là đệ tử ta mới thu nhận, sư bá thấy thế nào?"
Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười gật đầu: "Tốt lắm!" Hắn vung tay lên, một tia sáng xẹt qua đại điện. Một tiếng 'keng' chấn động, tia sáng đó rơi trước mặt Dương Giao và hóa thành một thanh Phương Thiên Họa Kích.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lên tiếng: "Ta tặng Phương Thiên Họa Kích này cho ngươi phòng thân."
Bạch Cẩm vội nói: "Còn không mau cảm ơn sư bá đi! Khắp hồng hoang không có mấy người được sư gia của ngươi tặng bảo vật đâu."
Dương Giao vội vàng dập đầu bái lạy: "Tạ ơn sư gia!"
Nguyên Thủy Thiên Tôn bật cười sang sảng: "Không phải thứ quý giá gì, cứ cầm đi! Chăm chỉ tu luyện, sau này hành tẩu hồng hoang đừng để mất mặt sư phụ ngươi."
Dương Giao ngẩng đầu lên đáp lời: "Vâng!"
"Ngươi ra ngoài đi! Bạch Cẩm ở lại."
Dương Giao đứng dậy, chìa tay cầm lấy Phương Thiên Họa Kích, hít sâu một hơi rồi dùng sức nhấc lên. Bước chân lảo đảo, hắn cầm Phương Thiên Họa Kích lùi về sau mấy bước. Ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, hắn cứ tưởng Phương Thiên Họa Kích nặng lắm cơ, thế nhưng trọng lượng nhẹ hơn hắn tưởng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: "Thanh Phương Thiên Họa Kích này là Thông Linh Linh Bảo, có thể phóng to thu nhỏ tùy ý, trọng lượng tùy tâm."
Dương Giao vội vàng chắp tay thi lễ tỏ lòng cảm kích: "Tạ ơn sư gia!" Sau đó hắn cầm Phương Thiên Họa Kích đi lùi ra ngoài Ngọc Hư Cung.
Trong tay Bạch Cẩm chợt lóe sáng, một con sò biển vàng óng ánh đã nướng xong xuất hiện. Hắn thưa: "Sư bá, đây là sò biển nướng mà đệ tử dày công chế biến, mời sư bá thưởng thức."
Nguyên Thủy Thiên Tôn ngoắc tay, sò biển lập tức bay ra ngoài lơ lửng trước mặt hắn. Hắn cúi đầu nhìn, gật đầu thỏa mãn, sau đó vung tay áo thu sò biển lại.
Bạch Cẩm quỳ bên dưới nở nụ cười. Ừm, xem ra sư bá rất hài lòng.
Trong những năm qua đầu tư vào ẩm thực, Bạch Cẩm đã đúc kết ra một số quy luật. Ví dụ như bất kể mình tặng Đại sư bá móng gì ngon, hắn đều vui vẻ thu nhận.
Mà mình tặng đồ ăn ngon cho sư phụ thì sư phụ sẽ ăn uống thả ga trước mặt mình.
Nhưng Nhị sư bá thì khác, mình tặng món ngon cho Nhị sư bá, nếu hắn hài lòng thì sẽ nhận, đợi đến lúc không có ai mới thưởng thức; nếu hắn không thích thì sẽ thưởng cho Bạch Hạc đồng tử bảo hắn tiêu diệt thức ăn.
Hải Nạp Bách Xuyên/Trăm sông đổ về một biển của Đại sư bá, nhìn thấy là của mình. Sư phụ không câu nệ tiểu tiết, không chú trọng cái nhìn bên ngoài. Còn Nhị sư bá thì lại có gánh nặng thần tượng vô cùng nghiêm trọng, cực kỳ để ý hình tượng của bản thân.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: "Ngươi đến vì Dương Giao."
Bạch Cẩm gật đầu như giã tỏi: "Sư bá thật tinh tường, không gì có thể giấu được ánh mắt của sư bá. Hài tử Dương Giao này và ta có duyên sư đồ nhưng lại là hài tử của Dao Cơ, vì vậy đệ tử hơi lo lắng."
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: "Không cần lo lắng, Dao Cơ sai chứ ngươi không sai."
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, thử hỏi dò: "Sư bá, ta từng nghe nói phía sau chuyện Dao Cơ có người can thiệp."
Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ nhíu mày: "Ai nói?"
"Sư phụ ta." Bạch Cẩm bán đứng Thông Thiên không chút do dự.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hừ mũi, bực bội nói: "Không lo chuyện Tiệt Giáo của mình còn có thời gian tra xét hành động của ta."
Bạch Cẩm cúi đầu giả ngu, tất nhiên là câu này chỉ sư phụ mình.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đã bớt giận, hắn lên tiếng: "Sự tồn tại của Dao Cơ là lỗ hổng của Thiên Điều, Dao Cơ không chết thì Thiên Đình sẽ mất đi uy nghiêm vốn có, không làm cho chúng sinh tin phục."
Bạch Cẩm hỏi: "Sư bá muốn lấy máu tươi xử lý đúng theo Thiên Uy sao?"
Nguyên Thủy Thiên Tôn trả lời: "Tất nhiên là thế nhưng Hạo Thiên không hiểu. Ta đã cho hắn cơ hội nhưng hắn chỉ trấn áp Dao Cơ."