Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 385 - Chương 385: Nghiệt Súc Mà Cũng Dám Giương Oai

Chương 385: Nghiệt súc mà cũng dám giương oai

Dao Trì đi tới trước một chiếc ghế rồi xoay người ngồi xuống, trầm giọng nói: "Đây là tính toán của ngươi sao? Đưa Dương Giao và Tiệt Giáo cho Tiệt Giáo, đưa Dương Tiễn cho Xiển Giáo."

Hạo Thiên xoa dịu tâm trạng kích động, ngồi xuống bên cạnh rồi trả lời: "Đúng vậy!"

Dao Trì nhíu mày: "E là ngươi đã quên đằng sau Tử Vân Lôi có bóng dáng Thánh Nhân."

"Đương nhiên là ta biết có Thánh Nhân nên mới đưa bọn hắn đến Tiệt Giáo và Xiển Giáo. Có Thánh Nhân che chở bọn hắn mới an toàn, chúng ta không đủ sức bảo vệ bọn hắn."

"Vậy ngươi có nghĩ tới khả năng kẻ thao túng Tử Vân Lôi lúc trước chính là hai vị sư huynh này không?"

"Thế thì sao nào? Cho dù là hai vị sư huynh này, bọn hắn còn tính lên đầu hậu bối của mình chắc? Không cần thể diện Thánh Nhân nữa hả?"

Dao Trì trầm tư chốc lát, đúng là Thánh Nhân có lòng bao dung của Thánh Nhân. Nàng khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Ngươi xử lý ác niệm mà ngươi chém đi chưa?"

Hạo Thiên cười sang sảng: "Dao Trì, quả nhiên ngươi vẫn quan tâm ta."

Dao Trì cười khẩy: "Ta sợ ngươi liên lụy tới ta, ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều Ác Niệm Chi Thần đến vậy." Nàng đứng dậy đi ra ngoài.

Tiếng cười ngưng bặt, Hạo Thiên cố gắng biện luận: "Thánh Nhân đều có tam độc: tham, oán, hận!"

Dao Trì chẳng nói thêm một câu, dứt khoát dẫn theo Cửu Thiên Huyền Nữ và Thường Nga rời đi.

Bên trong đại điện, Hạo Thiên đi ra ngoài, thân ảnh lóe lên một cái rồi biến mất.

Một khác sau, Hạo Thiên xuất hiện tại một không gian độc lập trắng nõn, bên trong không gian lấy ngọc thạch làm đại địa, bốn phía trống trải thời không phong tỏa.

Hạo Thiên đi đến trước một cái lò luyện, trên lò có hai chữ ‘Thiên Địa’.

Lò luyện ‘ầm ầm’ mở ra, ánh sáng nóng rực chiếu ra từ bên trong khiến thiên địa xung quanh lò đều trở nên vặn vẹo.

Hạo Thiên lấy ra một cái hồ lô bằng ngọc, mở hồ lô ra liền có một cỗ hắc ám chi lực đỏ thẫm lao ra ngoài. Hắc khí đỏ thẫm bay múa trong không gian, khi thì ngưng tụ thành một đầu thú, khi thì ngưng tụ thành đầu lâu dữ tợn, sau đó bỗng đánh giết về phía Hạo Thiên.

Quanh thân Hạo Thiên nở rộ ra quang mang tử kim sắc thần thánh, từ bên trong hắc khí vang lên tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Trong chốc lát sau, nó tán loạn ra ở phía xa rồi lại ngưng tụ thành một đoàn, vẫn rất nóng lòng muốn lao vào Hạo Thiên.

Sắc mặt Hạo Thiên không chút thay đổi, chỉ là ác niệm mà thôi. Hắn cung tay lên một cái, hắc khí ngưng tự lại không có chút lực phản kháng nào rơi vào trong lò luyện. Nắp lò luyện đóng ‘phịch’ xuống, một cỗ pháp lực cường thế truyền ra từ thể nội của Hạo Thiên truyền vào bên trong lò luyện.

Trong lúc nhất thời, bên trong Thiên Địa Dung Lô liền vang lên tiếng kêu thảm thiết bén nhọn. Bên trong lò luyện liên tục vang lên tiếng va chạm ‘bịch bịch bịch’, hắc khí cường đại đang điên cuồng đập vào lò.

Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng va đập dần dần biến mất, hắc khí ở bên trong lò luyện cũng biến thành hư vô. Hạo Thiên Thượng Đế bước ra một bước, sau đó thân ảnh liền biến mất trong nháy mắt.

Bên trong đại điện vô cùng yên tĩnh, đột nhiên có một vòng xoáy xuất hiện bên trên bầu trời Thiên Địa Dung Lô, bên trong vòng xoáy là một mảnh tăm tối, mơ hồ có thể nhìn thấy được bên trong là một tòa đại điện tọa lạc trên đỉnh núi.

Nắp của Thiên Địa Dung Lô vô thanh vô tức mở ra, một tia hắc vụ tràn ra từ bên trong lò, cuối cùng ngưng tụ thành một bóng người hư ảo thần sắc ngốc trệ đứng trên lò luyện, phảng phất như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Bên trong vòng xoáy đen nhánh, một đạo thanh âm sâu kín vang lên: “Ngươi tên là Khuê Cương!”

Đột nhiên thân ảnh hư ảo ngưng tụ lại, một đôi mắt đỏ như máu mở ra, trong hai mắt trần ngập cừu hận hỗn loạn mà tà ác, khẽ thầm thì: “Khuê Cương, ta là Khuê Cương!”

“Đến đây!” Một đạo thanh âm sâu kín truyền ra từ trong lỗ đen.

Khuê Cương thoáng hoảng hốt rồi hóa thành một đạo hắc quang trực tiếp đi vào và biến mất bên trong lỗ đen.

Lỗ đen biến mất, nắp của Thiên Địa Dung Lô ‘phịch’ một tiếng rơi xuống, bên trong đại điện lại trở nên yên tĩnh, dường như chưa từng có bất kỳ sự biến hóa nào đã xảy ra.

Ba trăm năm sau, tại một hải vực vặn vẹo trên Đông Hải, mây đen rợp trời, lôi đình liên tục đánh xuống mặt biển, đại hải cuồn cuộn một mảnh đen kịt, nước biển cũng trở nên cuồng bạo.

Một thanh y thiếu niên đang đi trên đó, mày kiếm mắt sáng thân hình thẳng tắp, trong tay cầm Phương Thiên Họa Kích không thèm để ý đến uy lực của lôi đình đang đánh xuống đại hải.

Đột nhiên thiếu niên phóng lên trời. Ầm! Một cột nước bắn lên theo, trong cột nước đó có một cái mồm máu lớn há ra táp về phía thiếu niên.

Một đạo quang mang sáng ngời rơi xuống từ bên trên. Phốc! Đầu Giao Long bên trong cột nước bị xé thành mảnh nhỏ trong nháy mắt, máu nhuốm khắp biển.

Thiếu niên từ bên trên hạ xuống rồi đứng trên mặt biển, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

“Grao…”

“Rống…”

Phía dưới mặt biển truyền ra từng tiếng gầm rú, trên mặt biển lại hình thành từng vòng xoáy cuồng bạo khổng lổ, bên trong mỗi một vòng xoáy có một đầu ác giao xông ra mở to miệng máu táp về phía thiếu niên.

Thiếu niên cười lạnh nói: “Nghiệt súc mà cũng dám giương oai.”

Bình Luận (0)
Comment