Phương Thiên Họa Kích trong tay thiếu niên khẽ chuyển, thân ảnh hắn chuyển động trong nháy mắt với tốc độc cực nhanh. Hắn hoặc đâm hoặc trảm hoặc bay vọt lên hoặc bay thẳng, trên mặt biển chỉ lưu lại tàn ảnh của hắn.
Thân ảnh thiếu niên khựng lại rồi chậm rãi đi ra giao chiến với ác giao, ác giao vỡ nát trong nháy mắt, máu tươi bắn khắp nơi.
Một đạo hắc quang từ phía trước xoay tròn bay vụt đến với tốc độ cực nhanh tạo ra một khe rãnh trên mặt nước biển.
Ánh mắt thiếu niên ngưng trọng, Phương Thiên Họa Kích trong tay bỗng đâm ra. Bụp! Hắc quang đâm lên trên Phương Thiên Họa Kích bắn ra quang mang mãnh liệt.
Thiếu niên bước về phía trước một bước, trên Phương Thiên Họa Kích hiện lên một đạo quang mang. Ầm! Hắc quang bị xoay tròn bắn ra, sau đó hiện lên một thanh hắc sắc Tiên Kiếm.
Thiếu niên bay thẳng về phía hòn đảo phía trước, Tiên Kiếm nháy mắt mà động giống như một đạo hắc lôi xuyên tới xuyên lui ngăn cản lại. Bang bang bang! Tiếng va đập không ngừng vang lên, thân ảnh thiếu niên liên tục lóe lên.
Keng! Hắc kiếm bị chém bay ra, thiếu niên liền vọt thẳng tới hải vực hỗn loạn nơi sâu nhất trong hòn đảo.
Ầm! Bên trong hòn đảo truyền đến một tiếng vang thật lớn, sau đó là tiếng gầm thét: “Dương Giao, ngươi thật to gan, dám dĩ hạ phạm thượng. Ngươi không thèm quan tâm đến giáo quy của Tiệt Giáo ta, ngươi chán sống rồi sao?”
Thiếu niên bình tĩnh nói: “Ta phụng mệnh Vũ Dực Tiên sư thúc đến đây mời Đạm sư thúc. Tốt nhất là sư thúc nên đi theo ta đến Chấp Pháp Thần Điện một chuyến đi!”
“Đáng chết!”
Thanh âm đại chiến ‘ầm ầm’ truyền ra, cả tòa Tiên Đảo đang không ngừng chấn động dưới sự tác động của đại chiến, gần như muốn sụp đổ.
Một thân ảnh xông ra khỏi hòn đảo rồi ‘ùm’ một phát lao thẳng xuống biển.
Thiếu niên cũng lao ra từ bên trong hòn đảo, trên người lóe lên quang mang hóa thành một con cá kiếm nhảy xuống biển, đại hải ‘ầm ầm’ rung động.
Một lát sau, thiếu niên bay ra từ dưới biển, trong tay xách theo một nam tử trung niên tàn phế rồi đạp lên mặt nước biển đi thẳng đến Tiệt Giáo. Trong mắt nam tử trung niên mang theo vẻ xấu hổ tột cùng.
Thiếu niên vừa ra khỏi hải vực hỗn loạn liền thấy có một thân ảnh đang đứng, người nọ mặc hắc y, áo choàng ở sau lưng bay phấp phới.
Thiếu niên vội vàng bước nhanh về phía trước rồi ném nam tử trung niên lên trên mặt biển, sau đó ôm quyền nói: “Bái kiến sư thúc!”
Vũ Dực Tiên cưởi ha hả nói: “Dương Giao, làm không tồi!” Sau đó trong tay hắn xuất hiện một cái kim cô, vừa ném ra thì kim cô liền đội lên đầu nam tử trung niên.
Sắc mặt nam tử trung niên lập tức trở nên chán nản, sau đó ngã ngồi trên mặt biển.
Vũ Dực Tiên nói: “Dương Giao, sư phục ngươi đang tìm ngươi đó, ngươi về trước đi, còn hắn giao cho ta xử lý!”
“Vâng!” Dương Giao chắp tay thi lễ, sau đó thu hồi Phương Thiên Họa Kích bay về phía Tam Quang Tiên Đảo.
…
Trên Tam Quang Tiên Đảo, Bạch Cẩm, Cô Lương, Thạch Cơ, Tinh Vệ và Long Cát đang nấu cơm ở trên biên giới của hòn đảo, bên cạnh còn cắm mấy cái cần câu với dây câu thật dài ở trong biển rộng. Ơ nơi xa hải âu bay lượn, một khung cảnh vô cùng hài hòa và yên bình.
Thạch Cơ và Bạch Cẩm đang nấu cơm, Cô Lương, Long Cát và Tinh Vệ lại đang tranh cướp thức ăn, cãi nhau vô cùng náo nhiệt.
Một con bạch hạc bay lượn đến rồi đậu lên trên hòn đảo, lông vũ tung bay như phát sáng, Dương Giao từ trong lông vũ đi ra, chắp tay thi lễ nói: “Bái kiến sư phụ, sư thúc, sư tỷ.”
Bạch Cẩm giơ ngón tay cái lên cười ha hả nói: “Ra sân thật ngầu.”
Dương Giao cũng nở nụ cười nói: “Ta học theo Khổng Tuyên sư thúc đó.”
“Khổng Tuyên sư thúc cũng ra sân như vậy sao?”
Dương Giao liên tục gật gật đầu.
Cô Lương vội vàng vậy gọi: “Dương Giao, mau tới ăn đi! Chậm thêm chút nữa là hết đó!”
“Được!” Dương Giao lập tức tham gia vào hàng ngũ những người tranh cướp thức ăn.
Sau khi ăn dã ngoại xong, chúng nữ tiên theo tứ tự tản đi, chỉ để lại Bạch Cẩm và Dương Giao ngồi xếp bằng ở biên giới hòn đảo.
“Dương Giao, bây giờ ngươi là Thái Ất Kim Tiên à?”
Dương Giao gật gật đầu nói: “Vâng! Đa tạ công ơn dạy bảo của sư phụ.”
Bạch Cẩm mỉm cười nói: “Bây giờ đi bế quan đi, tranh thủ sớm ngày đột phá đến Đại La chi cảnh.”
Dương Giao ngạc nhiên nói: “Sư phụ, ta còn cách Đại La chi cảnh rất xa.”
Bạch Cẩm nghiêm túc nói: “Không, ngươi đang tự coi nhẹ tiềm lực của bản thân. Tin tưởng ta, kỳ thực ngươi cách Đại La chi cảnh rất gần. Nhanh chóng đi bế quan, không đột phá đến Đại La thì đừng có đi ra.”
Dương Giao há hốc mồm, hắn cảm thấy đột phá Đại La là chuyện không tưởng nhưng nhìn thấy ánh mắt khích lệ của sư phụ, cuối cùng hắn chỉ đành bất đắc dĩ chắp tay nói: “Vâng!” Sau đó quay người bay về nơi xa.
Bây giờ Dương Giao đã rời xa khỏi Tam Quang Tiên Đảo và lập đạo trường ở Tử Vân Đảo cách đây vạn dặm.
Bạch Cẩm nhìn Dương Giao bay đi, khẽ thì thầm trong lòng: “Đồ đệ ngoan, ngươi đừng trách vi sư, bây giờ Thánh Nhân đang đánh cờ với Thiên Đế, tốt nhất thầy trò chúng ta nên án binh bất động, vi sư cũng chỉ là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi.”
Nếu quả thực phải nhúng tay vào thì Bạch Cẩm cũng không biết hắn có thể làm được gì, giúp Hạo Thiên Thượng Đế hay là giúp Nguyên Thủy sư bá? Cho dù là giúp ai thì cũng sẽ đắc tội với bên còn lại.