Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 387 - Chương 387: Trường Nhĩ Định Quang Tiên Hành Động

Chương 387: Trường Nhĩ Định Quang Tiên hành động

Một đạo hỏa quang xẹt qua mặt biển.

Bạch Cẩm mỉm cười vẫy gọi: “Hỏa Linh sư điệt, đi đâu đó?”

Hỏa quang chợt dừng lại rồi hóa thành một nữ tiên đội Kim Hà Quan, nàng chắp tay thi lễ nói: “Khởi bẩm sư thúc, ta dự định đến hồng hoang lịch luyện một phen.”

“Rất tốt, sư phụ ngươi đâu?”

Hỏa Linh thánh mẫu do dự một chút rồi nói: “Sư phụ ta… sư phụ ta đang giảng đạo.”

Bạch Cẩm cười nói: “Sư huynh vậy mà lại giảng đạo nữa, ta cũng đi nghe một chút!”

Một lát sau, một đạo thanh âm tức giận truyền ra từ Đa Bảo Đảo: “Bạch Cẩm!”

“Aizz… sư huynh đừng nóng giận! Sư phụ đã từng nói, đăng bất bát bất lượng, lí bất biện bất minh. Luận đạo cần phải tranh luận mới có thể rõ ràng chứ?”

Trên Tử Vân Đảo, Dương Giao cũng cảm nhận được nơi xa truyền đến khí tức xao động bèn bất đắc dĩ cười một tiếng. Sao sư phụ lại đi tìm Đa Bảo sư bá rồi?

Sau đó hắn lại bình tĩnh ngồi ngay ngắn bên trong đạo cung. Rốt cuộc sư phụ bảo ta bế quan để lĩnh hội ra điều gì chứ? Sao Đại La cảnh giới lại dễ dàng đột phá như vậy được? Chẳng lẽ sư phụ có thâm ý khác?

Chạng vạng tối mấy ngày sau, Trường Nhĩ Định Quang Tiên tiến đến Tử Vân Đảo, hắn lặng lẽ xuyên qua cấm chế trên Tử Vân Đảo rồi tiến vào bên trong.

Bên trong đạo cung, Dương Giao mở bừng mắt ra quát: “Ai đó?”

Trên trần đạo cung ầm vang một tiếng rồi mở ra, Dương Giao xông ra từ bên trong, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người tới, kinh ngạc kêu lên: “Sư thúc?”

Trường Nhĩ Định Quang Tiên cứng đờ sững sờ ngay tại chỗ, xấu hổ nói: “Sư điệt, từ khi chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ?”

Dương Giao nghi hoặc nói: “Sư thúc, sao người lại tới đây?”

Hắn vô thức lùi lại hai bước, trong lòng dần cảnh giác lên. Nghe nói Trường Nhĩ sư thúc với sư phụ hắn không hợp nhau! Chẳng lẽ đến đánh lén hắn sao?

Trường Nhĩ Định Quang Tiên xấu hổ nói: “Nghe nói trên hòn đảo của sư điệt có một gốc Hồng Hoa Thụ là Tiên Thiên Linh Căn, ta định đến mượn một vài bông hồng làm tinh dầu hoa hồng tặng cho đồng môn.”

“Chỉ là hoa hồng mà thôi, sư thúc cứ nói thẳng là được.” Dương Giao nhìn vào đại trận hộ đảo không chút động tĩnh, nói: “Tự tiện tiến vào như vậy rất không hợp với thân phận của sư thúc người đây.”

Trường Nhĩ Định Quang Tiên vội vàng giải thích: “Sư điệt đừng hiểu lầm, ta cũng không muốn trực tiếp xâm nhập vào như vậy đâu. Vốn dĩ ta cho rằng ngươi đang đào núi cứu mẫu thân giống đệ đệ ngươi nên mới bất đắc dĩ tự tiện xông vào.”

Ầm! Trong đầu Dương Giao lóe lên một đạo thiểm điện, lời nói của Trường Nhĩ Định Quang Tiên liên tục vọng lại trong đầu hắn. Đào núi cứu mẫu thân giống đệ đệ hắn?

Dương Giao vội vàng quát hỏi: “Sư thúc, lời này của ngươi là có ý gì?”

Trường Nhĩ Định Quang Tiên ngạc nhiên nói: “Sư điệt, ngươi không biết sao? Ba trăm năm trước, mẫu thân ngươi vì bảo vệ các ngươi mà bị Thiên Đế trấn áp dưới Đào Sơn. Bây giờ đệ đệ ngươi là Dương Tiễn tu hành có thành tựu đã rời núi rồi đi về phía Đào Sơn định cứu mẫu thân ngươi ra. Ta cho rằng ngươi cũng đi rồi nên mới bất đắc dĩ xuyên qua cấm chế đi vào.”

Dương Tiễn hoảng hốt thất thần, thì thầm nói: “Mẫu thân của ta còn sống, đang bị trấn áp dưới Đào Sơn, Dương Tiễn định cứu mẫu thân.” Đột nhiên biết được tin tức này đã khiến tâm thần Dương Giao thất thủ, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

Trường Nhĩ Định Quang Tiên nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ sư phụ ngươi không nói cho ngươi biết những chuyện này sao?”

Dương Giao hồi hồn lại, đột nhiên trong đầu hiện lên lời nói kỳ quái của sư phụ mấy ngày trước, chẳng trách sư phụ bỗng bắt hắn bế quan, người hoàn toàn không muốn hắn đi cứu mẫu thân. Thân ảnh Dương Giao nháy mắt mà động, sau đó xông ra khỏi hòn đảo lao về phía hồng hoang.

Trên đảo, Trường Nhĩ Định Quang Tiên lộ ra nụ cười, hắn đã làm xong việc mà Chuẩn Đề lão sư bàn giao cho. Thánh Nhân ra tay, xem xem Bạch Cẩm ngươi tiếp chiêu như thế nào. Sau đó Trường Nhĩ Định Quang Tiên ngắt lấy một nhánh hoa hồng rồi phiêu nhiêu đi xa.

Trên Tam Quang Tiên Đảo, Bạch Cẩm, Thạch Cơ, Cô Lương, Tinh Vệ và Long Cát đang ở chung một chỗ, trước mặt bọn hắn là Thủy Kính đang chiếu hình ảnh trên Tử Vân Đảo. Những việc mà Trường Nhĩ Định Quang Tiên làm đã lọt vào tầm mắt bọn hắn.

Cô Lương cả kỉnh kêu lên: “Sư huynh, Trường Nhĩ Định Quang Tiên bất cẩn nói lộ ra thân thế của Dương Giao rồi.”

Ánh mắt Bạch Cẩm thâm thúy, thực sự là bất cẩn sao?

Thạch Cơ lo lắng nói: “Sư huynh, làm sao bây giờ? Chung ta phải đi giúp Dương Giao sao? Thiên Đình cũng không dễ đối phó.”

“Chuyện này không đơn giản như vậy, tất cả các ngươi đều không được nhúng tay vào, ta sẽ xử lý. Thạch cơ truyền mệnh lệnh của ta cho đại đội chấp pháp, đuổi bắt Trường Nhĩ Định Quang Tiên, định tội trộm cướp, nghiêm khắc xử phạt.”

Thạch Cơ gật đầu đáp: “Vâng!”

Bạch Cẩm vung tay lên, Thủy Kính trước mặt liền biến mất, sau đó nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, các ngươi về trước đi!”

Thạch Cơ, Cô Lương, Tinh Vệ và Long Cát đứng dậy đi ra ngoài rồi biến mất trong màn đêm.

Bạch Cẩm ngồi bên trong cung điện, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn rồi lâm vào trầm tư. Ai có thể biến Trường Nhĩ Định Quang Tiên thành quân cờ được đây? Nhớ tới truyền thuyết Trường Nhĩ Định Quang Tiên phản giáo, trong đầu hắn vô thức hiện lên một thế lực, Tây Phương Giáo!

Bình Luận (0)
Comment