Chuyện Trường Nhĩ Định Quang Tiên bỗng tới thông báo Dương Giao cho cứu mẫu thân tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, chắc hẳn có mưu đồ của Tây Phương Giáo ở trong đó. Nhưng Tây Phương Giáo tính kế Dao Cơ để làm gì chứ? Mục đích của bọn hắn là gì? Vẻn vẹn chỉ là vì Thiên điều chi uy sao?
Không phải Bạch Cẩm không nghĩ tới những điều này nhưng bố cục của Thánh Nhân như linh dương móc sừng lặng lẽ không dấu vết. Cho dù hắn biết rất nhiều truyền thuyết hay thần thoại ở kiếp trước thì bây giờ cũng không nghĩ ra được.
Bạch Cẩm thở dài một hơi, thì thầm nói: “Quả nhiên là trốn không thoát mà!”
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, sau khi ra khỏi đạo cung liền hóa thành một đạo quang mang bay về phía hồng hoang. Vũng nước hồng hoạng thực sự quá sâu, các lão đại đánh cờ, hắn căn bản không khuấy nổi! Chuyện liên quan đến Dao Cơ có rất nhiều sắp đặt của các lão đại, nếu hắn một mình xông tới thì chỉ sợ sẽ lập tức trở thành một con hạc buồn ngủ. Vì sự an toàn của bản thân, khi gặp phải loại chuyện này thì vẫn nên đi thỉnh giáo nhân sĩ chuyên nghiệp một chút.
Trên Thủ Dương Sơn, Huyền Đô đại pháp sư đứng thẳng mỉm cười.
Đột nhiên không gian trước mặt hắn nổi lên một trận gợn sóng, Bạch Cẩm đi ra từ bên trong đó.
Huyền Đô chắp tay thi lễ nói: “Sư huynh, sư phụ đã chờ ở vườn trà từ lâu.”
Bạch Cẩm cũng chắp tay đáp lễ, nói: “Đa tạ sư huynh!”
Bạch Cẩm đi về phía Bát Cảnh Cung, tiến vào chủ điện bên trong Bát Cảnh Cung rồi chuyển hướng đi tới một lâm viên có một gốc trà to lớn sừng sững, tán cây cao vút lóe lên từng điểm quang mang, dưới màn đêm trông vô cùng mỹ lệ.
Dưới gốc trà đó có một cái bàn gỗ, Thái Thượng đang ngồi ở bên cạnh bàn gỗ khoan thai thưởng thức trà.
Bạch Cẩm tiến lên chắp tay thi lễ, nói: “Đệ tử bái kiến sư bá!”
Thái Thượng khẽ gật đầu rồi ôn hòa nói: “Đến đây ngồi đi, nếm thử trà mới của ta.”
“Vâng!” Bạch Cẩm đứng dậy đi đến đối diện Thái Thượng, hắn cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho sư bá một chén rồi mới rót cho bản thân một chén.
Bạch Cẩm ngồi xuống nâng chén trà lên khẽ ngửi rồi nhấp một ngụm, sau đó bất động thanh sắc mà đặt chén trà xuống. Thật khó uống! Nhưng hắn lại tràn đầu hứng khởi nói: “Sư bá, đây là trà gì?”
Thái Thượng cười nói: “Đây là một loại trà ta mới phát hiện, tên là Bàn Long Trà. Cây trà như Bàn Long, màu trà là huyền hoàng, vị hơi tanh, phong vị rất đặc biệt.”
Bạch Cẩm gật đầu nói: “Thực sự là trà ngon!”
Thái Thượng cười ha hả nói: “Hiếm khi ngươi thích như vậy, lát nữa lúc rời đi thì mang theo một bình về.”
Bạch Cẩm chắp tay thi lễ nói: “Đa tạ sư bá.”
“Sư bá, người càng càng nhàn nhã nhỉ.”
Thái Thượng vuốt vuốt râu, cười ha hả nói: “Già rồi nên chẳng muốn làm gì cả, mỗi ngày nếm chút trà rồi ngắm hoa cũng rất tốt.”
Bạch Cẩm buông chén trà xuống, vội vàng nói: “Sư bá, người không già, thoạt nhìn vẫn còn trẻ lắm!”
“Ha ha.” Thái Thượng khẽ cười, nói: “Nói đi! Hôm nay tới đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ lại trêu chọc tới Nữ Oa với Bình Tâm rồi?”
“Không có!” Bạch Cẩm ngưng trọng nói: “Sư bá, người biết chuyện của Dao Cơ mà phải không?”
Thái Thượng gật gật đầu: “Nói tiếp.”
Bạch Cẩm nhìn xung quang một chút rồi cẩn thận từng ly từng tí khẽ nói: “Đệ tử hoài nghi việc của Dao Cơ có Tây Phương Giáo ở đằng sau thúc đẩy.”
“A? Vì sao lại nói như vậy?”
“Ách… Kỳ thực thì đệ tự không có chứng cứ, đây chỉ là một loại cảm giác.”
“Tây Phương Giáo…” Thái Thượng nhắm mắt lại, nhất niệm nhìn khắp vô số chúng sinh trong lục đạo trên tam giới, mọi thứ đều hiển hiện trong đầu, hắn đặc biệt chú ý lên người Dao Cơ.
Một lát sau, Thái Thượng mở to mắt ra, ngưng trọng nói: “Nếu ngươi không nhắc tới thì ta cũng không để ý. Phía sau Dao Cơ vậy mà lại có người đang thôi động, việc nàng hạ phàm rất kỳ lạ nhưng ta cũng không có cách nào dò xét ra được người đã ra tay.”
Bạch Cẩm lập tức nói: “Vậy chắc chắn là Thánh Nhân đã ra tay. Hai vị sư bá, sư phụ, Nữ Oa nương nương và Bình Tâm nương nương cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi tính toán Thiên Đình, vậy chỉ còn Tây Phương Giáo, chắc chắn là hai vị sư thúc ở phía Tây tính toán.”
“Ngươi có thể chắc chắn Nữ Oa và Bình Tâm không ra tay sao?”
Bạch Cẩm lập tức ngẩng đầu khẳng định nói: “Đệ tử chắc chắn.”
Thái Thượng khẽ nhíu mày nhìn về phương Tây, nếu là hai vị sư đệ ở Tây Phương Giáo ra tay thì sự kiện Dao Cơ cũng không đơn giản như vậy, nó không còn là vấn đề uy nghiêm của Thiên điều nữa.
Bạch Cẩm thử thăm dò: “Sư bá, rốt cuộc hai vị sư thúc ở Tây Phương Giáo đang tính toán gì vậy chứ? Người có biết không?”
Thái Thượng không trả lời, trầm ngâm một lát rồi nói: “Bạch Cẩm, ngươi đi làm giúp ta một việc.”
Bạch Cẩm lập tức đứng dậy chắp tay thi lễ, nói: “Mời sư bá cứ việc phân phó.”
“Cứu Dao Cơ.”
“Cái gì?” Bạch Cẩm bỗng ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Thái Thượng nói: “Sư bá, người bảo ta đi cứu Dao Cơ Trưởng công chúa sao?”
Thái Thượng gật gật đầu.
Bạch Cẩm bày ra vẻ mặt đau khổ nói: “Sư bá, có phải người quá để mắt ta rồi không? Với năng lực của đệ tử thì sao có thể bảo vệ Dao Cơ Trưởng công chúa dưới Thiên điều được chứ? Nếu không thì người cho ta mượn Thái Cực Đồ đi?”
Thái Thượng lắc đầu nói: “Chuyện này ta không thể ra tay.”
“Vì sao?”
“Nguyên Thủy nói với ta rằng, trong ý chí của hắn, nếu ta ra tay cứu Dao Cơ thì sau này Bát Cảnh Cung làm sao còn có ngày thái bình được?”
“Vậy sư bá người cũng không thể để ta đi chịu chết chứ?”
Thái Thượng chỉ điểm nói: “Tuy ta không thể ra tay nhưng không phải ngươi còn có sư phụ sao? Sư phụ ngươi lại không sợ Nguyên Thủy sư bá.”
“Sư bá, người như vậy có phải là đang chơi khăm sư phụ ta không?”