Thái Thượng chậm rãi thưởng thức trà rồi vô cùng tự nhiên nói: “Ta chẳng làm gì cả.”
Bạch cẩm mắt chữ a mồm chữ o nhìn sư bá, Đại sư bá càng ngày càng không cần thể diện.
Thái Thượng cười ha hả nói: “Yên tâm đi làm đi! Hết thảy có ta.”
Bạch Cẩm chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vậy sư bá có thể nói cho ta biết rốt cuộc Tây Phương Giáo đang mưu đồ gì được không?”
Thái Thượng trầm ngâm một lát rồi nói: “Tây Phương Giáo có thể làm ra mưu đồ như vậy thì ắt hẳn là Chuẩn Đề làm, dựa vào sự hiểu biết của ta về hắn thì hắn tính kế Dao Cơ vì hai nguyên nhân. Một là muốn cho Thiên Đình đại loạn, dùng việc này để báo mối thù năm đó ngươi uy áp Tây Phương Giáo, tâm tính của hắn xưa nay đã vậy. Hai là mượn tay Nguyên Thủy hại chết Dao Cơ để Thiên Đình đoạn tuyệt tình nghĩa với Tam Thanh.”
Bạch Cẩm nghi hoặc nói: “Không đúng! Sao hắn biết được Nguyên Thủy sư bá chắc chắn sẽ ra tay?”
“Chính miệng Nguyên Thủy đã nói cho ta biết, sao lại không chính xác được chứ?”
“Đệ tử hiểu rồi.” Bạch Cẩm gật gật đầu.
“Bạch Cẩm, trước tiên đừng nói chuyện này cho sư phụ ngươi biết, nếu không thì với tính tình của hắn, không biết lại gây ra chuyện phiền phức gì.”
“Đệ tử đã biết.”
“Mau đi đi!”
“Đệ tử cáo từ.”
Bạch Cẩm đi ra khỏi Bát Cảnh Cung rồi hóa thành một vệt thần quang phóng lên bầu trời.
Dưới cây trà, Thái Thượng khoaan thai thưởng thức trà. Cả đám người đều chẳng có ai có thể khiến hắn bớt lo!
Mấy ngày sau, Bạch Cẩm vẫn theo thường lệ đến Bích Du Cung thỉnh an sư phụ.
Bên trong đại điện Bích Du Cung, Bạch Cẩm bái lạy nói: “Đệ tử bái kiến sư tôn, chúc sư tôn Thánh đạo hưng thịnh.”
Thân ảnh Thông Thiên hiển hiện trên chủ vị, cười nói: “Đứng lên đi!”
“Đa tạ sư tôn!” Bạch Cẩm đứng dậy rồi ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, cười ha hả nói: “Sư phụ, thoạt nhìn năm nay người rất vui vẻ, chẳng lẽ có chuyện gì vui hay sao?”
Thông Thiên giáo chủ đánh giá Bạch Cẩm, cười nói: “Không có gì, chỉ là thắng Nhị sư bá ngươi chút Công Đức Kim Tiền.”
Bạch Cẩm lập tức giơ ngón tay cái lên tán thưởng: “Kỹ năng đánh cược của sư phụ vô địch hồng hoang.”
“Ha ha.” Thông Thiên cười to hai tiếng rồi nói: “Nếu không phải Nguyên Thủy chơi xấu thì vi sư còn có thể thắng nhiều hơn.”
“Sư phụ, hôm nay đệ tử đến thỉnh an còn có một việc muốn bẩm báo.”
“A? Chuyện gì?” Thông Thiên tò mò hỏi.
Bạch Cẩm lặng lẽ nhìn Thông Thiên trên chủ vị rồi lập tức đứng dậy bay lên trên ôm chặt lấy bắp đùi Thông Thiên giáo chủ, bỗng kêu lên: “Sư phụ, cứu mạng!”
Nụ cười trên mặt Thông Thiên giáo chủ cứng đờ, không vui nói: “Đứng lên cho ta, nói chuyện đàng hoàng!”
“Không dậy!” Bạch Cẩm tố khổ kêu lên: “Sư phụ, đồ đệ của đệ tử hố chết sư phụ là ta rồi! Một mình hắn vụng trộm rời khỏi Tiệt Giáo chạy tới hồng hoang muốn phá núi cứu mẫu thân. Sư phụ người biết mà, sau sự kiện Dao Cơ có rất nhiều đại năng sắp xếp bố cục đánh cờ, sao ta có thể nhúng ta vào được chứ? Đây không phải là muốn đẩy ta vào xoáy nước sao? Nhị sư bá, Hạo Thiên sư thúc, còn Thiên điều nữa, ai cũng không thể đắc tội mà!”
Thông Thiên mặc kệ cho Bạch Cẩm ôm lấy bắp đùi, sau đó cười nói: “Phá núi cứu mẫu thân, tiểu tử Dương Giao kia vậy mà lại có lòng như vậy nhưng có muốn phá núi cứu mẫu thân thì cũng không phải là việc mà hắn làm được.”
“Nhưng một khi hắn có ý nghĩ này thì ắt đã vào cuộc làm quân cờ cho người khác, nói không chừng thực sự phá được núi. Đến lúc đó thì ngay cả ta cũng sẽ bị liên lụy!”
Bạch Cẩm ngẩng đầu mong chờ nói: “Sư phụ, hay là người ra tay đánh Thiên điều đi?”
Thông Thiên không vui nói: “Nghĩ hay thật đấy, Thiên điều đại diện cho Thiên ý, nếu ta ra tay đánh Thiên điều thì sư gia ngươi cũng đừng xuất hiện nữa.”
Bạch Cẩm mừng rỡ kêu lên: “Nói cách khác, chỉ cần sư gia không xuất hiện thì sư phụ liền nguyện ý ra tay.”
Thông Thiên ngạc nhiên, ta nói nguyện ý ra tay lúc nào vậy chứ?
Bạch Cẩm đấm chân cho Thông Thiên mạnh hơn chút rồi vui vẻ nói: “Sư phụ ra tay thì việc gì cũng giải quyết được.”
Thông Thiên nhất thời bị chọc tức đến bật cười, không vui nói: “Vậy mà lại dùng lời lẽ ba hoa lôi kéo ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, ta sẽ không ra tay.”
Bạch Cẩm chớp chớp mắt nói: “Sư phụ, lần này là hạ tràng của Nguyên Thủy sư bá phải không?”
Thông Thiên gật đầu nói: “Nếu muốn ngăn cản Hạo Thiên thì nhất định phải là Nguyên Thủy đích thân ra tay.”
“Sư phụ, người nghĩ xem! Đây là hạ tràng của Nguyên Thủy sư bá, nếu người chỉ ra tay một chút đã phá hủy được mưu đồ của Nguyên Thủy sư bá, trong lúc nói cười mà áp đảo được Nhị sự bá, rất ngầu đó?”
Thông Thiên vô thức gật đầu nói: “Rất ngầu!”
“Thiên ý cũng chỉ dùng nhất niệm bác bỏ, bá đạo không?”
“Bá đạo!”
“Sư phụ, chuyện vừa ngầu vừa bá đạo như vậy, toàn bộ hồng hoang ngoại trừ người thì còn ai có thể làm được? Đệ tử dám cam đoan, chỉ cần sư phụ người ra tay cứu Dao Cơ thì toàn bộ hồng hoang sẽ lưu truyền truyền thuyết về người. Một tay áo đảo Nguyên Thủy Thánh Nhân, nhất niệm đáng lui Thiên ý Thiên điều, Thông Thiên đã không có phép thì có là Thiên cũng không được!”
“Khụ khụ…” Thông Thiên ho khan một tiếng rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, khiêm tốn nói: “Quá rồi, nói quá rồi, đó là Thiên ý đó.”