Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 390 - Chương 390: Sáu Huynh Đệ Mai Sơn

Chương 390: Sáu huynh đệ Mai Sơn

Bạch Cẩm đấm chân cho Thông Thiên, ngẩng đẩu nghiêm túc nói: “Ở trong mắt đệ tử, sư phụ người là toàn trí toàn năng, nhất niệm liền có thể hủy diệt thiên địa, nhất niệm cũng có thể tái tạo càn khôn. Đây chỉ là Thiên điều mà thôi, thổi một hơi là có thể thối bay hắn đi.”

Thông Thiên tằng hắng một tiếng rồi nói: “Tuy nói như vậy cũng không sai nhưng ta vẫn không thể làm việc này.”

“Sư phụ, chẳng lẽ người không muốn thắng Nguyên Thủy sư bá một lần sao?”

Thông Thiên trầm tư một lát, nội tâm hơi dao động. Hắn cúi đầu nhìn Bạch Cẩm một chút rồi nói: “Ngươi vậy mà lại để tâm đến tên đệ tử kia như vậy.”

Bạch Cẩm không chút nghi hoặc về việc sư phụ có thể nhìn ra tiểu tâm tư của bản thân, cảm khái nói: “Thu đồ rồi mới biết công ơn sư phụ. Sư tôn đối xử với ta cũng không phải rất tốt nhưng sau khi ta thu đồ đệ rồi mới hiểu ra được ơn sư sâu nặng tựa tình cha.”

Bạch Cẩm đứng dậy trịnh trọng bái lạy nói: “Xin sư phụ hãy nhận lấy lạy này của đệ tử.”

Trong mắt Thông Thiên cũng lóe lên một tia ôn nhu, nói: “Đứng lên đi!”

Bạch Cẩm cười hắc hắc đứng dậy, tiếp tục đấm chân cho sư phụ.

Thông Thiên sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ nói: “Điều ngươi nói cũng có chút đạo lý, nếu ta ra tay cứu Dao Cơ thì chính là vượt mặt được Nguyên Thủy, về sau có gặp mặt cũng mỉa mai hắn được một phen, loại cơ hội này cũng không có nhiều.”

Bạch Cẩm liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Thông Thiên lại vô tức nhíu mày nói: “Nhưng phải ra tay như thế nào mới là điều khó xử.”

Bạch Cẩm vội vàng nói: “Sư phụ, kỳ thực những điều này ta đa sớm nghĩ tới. Đối với người mà nói thì việc cứu Dao Cơ cũng không có, hơn nữa còn không cần phải đối kháng với Thiên điều.”

“A?” Thông Thiên nhíu mày hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Bạch Cẩm cười nói: “Sư phụ, nghe nói trước khi Đạo Tổ thành đạo đã có một đạo trường gọi là Ngọc Kinh Sơn. Nơi đó cũng là nhà của đám người Dao Cơ và Hạo Thiên. Nếu có thể kịp thời đưa Dao Cơ về đến Ngọc Kinh Sơn thì ắt hẳn Thiên ý cũng không làm gì được.”

“Ngọc Kinh Sơn sao?” Thông Thiên gật gật đầu nói: “Đúng là một nơi tốt.”

Hắn duỗi tay ra, một khối bạch thạch xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn tiện tay ném ra ngoài rồi nói: “Cầm đi!”

Bạch Cẩm đưa tay chộp lấy bạch thạch, trong lòng thử suy đoán nhưng rồi vẫn trung thực hỏi: “Sư phụ, đây là?”

Thông Thiên giáo chủ nói: “Ngọc Kinh Sơn rời rạc khắp tam giới chứ không ở bên trong thiên địa. Khối ngọc này có thể mở ra môn hộ của Ngọc Kinh Sơn.”

“Sư phụ, ý của người là để ta đi đón Dao Cơ đến Ngọc Kinh Sơn?”

“Không phải ngươi thì chẳng lẽ là ta sao? Chính ngươi đã nói, vi sư chỉ cần tùy ý đi một nước cờ, sau đó hời hợt vượt mặt Nguyên Thủy, rồi lại tùy tiện bác bỏ Thiên điều sao? Bây giờ vi sư đã đi cờ xong rồi, những việc còn lại hẳn ngươi phải biết nên làm thế nào chứ?” Thông Thiên cúi đầu nhìn Bạch Cẩm ngồi trên bậc thang.

Bạch Cẩm lập tức gật đầu cười nói: “Hiểu, ta hiểu rồi.” Không phải chỉ là ngầu với bá đạo sao? Đồ đệ cam đoan không làm được.

Thông Thiên hài lòng gật đầu nói: “Đi đi!”

“Vậy đệ tử xin cái lui.” Bạch Cẩm đứng dậy chắp tay thi lễ rồi đi ra bên ngoài.

Trên hồng hoang đại địa, Dương Tiễn mang theo sáu nam tử cao thấp mập ốm khác nhau và một nữ tử mỹ lệ bay về phía Đào Sơn. Những người này là những huynh đệ mà hắn quen biết được khi lịch luyện ở hồng hoang, gồm sáu bằng hữu ở Mai Sơn và Tứ công chúa Tây Hải Ngao Thốn Tâm.

Mấy người đừng trên một đám mây nhìn tới một ngọn núi cao vạn trượng ở đằng xa. Trên ngọn núi đó mọc đầy hoa đào, thanh tuyền chảy xuôi, cảnh sắc tuyệt mỹ.

Dương Tiễn hít sâu một hơi rồi kiên định nói: “Các vị huynh đệ trở về đi! Con đường phía trước tự ta sẽ đi.”

Khang An Dụ nhíu mày không vui nói: “Nhị gia, ngài nói vậy là sao chứ? Ngươi đã nhận chúng ta là huynh đệ thì sao chúng ta có thể người một mình đứng trước nguy hiểm chứ?”

Những người khác cũng nhao nhao nói: “Không sai! Đại ca nói rất đúng.”

“Nhị gia để chúng ta trở về, có phải là ngươi xem thường chúng ta hay không?”

“Nhị gia, sao chúng ta có thể là loại người tham sống sợ chết được chứ?’

“Đừng nói là những thiên binh thiên tướng này, chỉ cần Nhị gia ra lệnh một tiếng thì ngay cả Thiên Đình chúng ta cũng dám xông pha cùng với Nhị gia.”

“Đúng vậy!”

“Không sai.”

Sáu bằng hữu ở Mai Sơn đều nhao nhao kêu lên, bọn hắn kích động nhìn chằm chằm vào Dương Tiễn.

Ngao Thốn Tâm cũng nói: “Nhị ca, bọn hắn nói không sai. Lúc trước chúng ta đã nói họa phúc tương y, sinh tử không rời, sao bây giờ chúng ta có thể để ngươi một mình xông vào Đào Sơn được chứ?”

Sáu người khác cũng nhao nhao gật đầu.

Dương Tiễn nhìn mọi người xung quanh, một cỗ nhiệt huyết lập tức xông lên đầu, hắn giơ tay lên nói: “Được! Hôm nay chúng ta sẽ kề vai chiến đấu.”

Ngao Thốn Tâm cười cầm lấy tay Dương Tiễn, Dương Tiễn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Ngao Thốn Tâm. Bốp bốp bốp! Từng bàn tay bao trùm lên tay Dương Tiễn, khí thế quyết nhiên cường đại lập tức kinh động tới thiên binh thiên tướng đang phòng thủ ở Đào Sơn.

“Ai đó?” Một tiếng quát chói tai vang lên, trước Đào Sơn hiện lên từng thiên binh mặc ngân giáp.

Bình Luận (0)
Comment