Dương Tiễn vung tay lên, trên đám mây liền hiện ra một ngàn ba trăm đầu Cỏ Thần kêu gào đánh về phía thiên binh.
Tất cả thiên binh lập tức biến sắc.
Một tên thiên binh phẫn nộ quát: “Yêu tà phương nào dám xông tới Đào Sơn? Tất cả thiên binh nghe lệnh, chém giết toàn bộ kẻ địch đánh tới, thủ hộ Đào Sơn.”
Lít nha lít nhít mấy ngàn thiên binh từ dưới Đào Sơn bay lên kêu gào đánh về phía Cỏ Thần. Cỏ Thần đã có một chữ ‘Thần’ thì ắt không phải hạng người tầm thường, cho dù số lượng thiên binh gấp mấy lần Cỏ Thần thì cũng khó phân thắng bại được. Thanh âm kêu giết chấn động khắp Đào Sơn.
Dương Tiễn dẫn sáu huynh đệ Mai Sơn và Ngao Thốn Tâm xuyên qua đại chiến bay về phía Đào Sơn. Tất cả thiên binh thiên tướng cản đường đều bị sáu huynh đệ Mai Sơn tùy ý đánh bay.
Trước Đào Sơn, một thần tướng mặc thần giáp uy vũ hiện lên, áo choáng phía sau bay phấp phới, tay cầm Cửu Xỉ Đinh Ba đứng trước Đào Sơn giống như một tòa cự sơn nguy nga khó lòng vượt qua.
Thân hình Dương Tiễn sững lại, trong mắt nhất thời liền toát ra nỗi căm giận ngút trời, phẫn nộ kêu lên: “Thiên Bồng Nguyên Soái!” Trong nháy mắt, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao liền xuất hiện trong tay hắn.
Sáu huynh đệ Mai Sơn và Ngao Thốn Tâm cũng ngưng trọng nhìn về phía thần tướng uy vũ. Đây chính là Thiên Bồng Nguyên Soái mà Dương Tiễn vẫn luôn căm thù sao?
Thiên Bồng Nguyên Soái trầm ổn quát: “Dương Tiễn, ngươi không nên đến đây, trở về đi!”
Khang lão đại quát to: “Chúng ta lên!”
Sáu huynh đệ Mai Sơn đồng thời phóng về phía Thiên Bồng Nguyên Soái, bọn hắn di hình hoán vị trên không trung, sáu phương hướng đều cầm vũ khí đánh tới Thiên Bồng Nguyên Soái.
Cửu Xỉ Đinh Ba trong tay Thiên Bồng Nguyên soái nháy mắt huy động, một đạo quang mang cửu xỉ thanh sắc quét ngang bốn phía. Vút vút vút! Sáu huynh đệ Mai Sơn đồng thời bay ngược ra ngoài.
Một đạo quang mang sắc bén chém xuống từ phía chính diện của Thiên Bồng Nguyên Soái.
Thiên Bồng Nguyên Soái hơi nghiêng người qua, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao liền chém xuống sát ngực hắn, Cửu Xỉ Đinh Ba lập tức đẩy ra. Keng! Thân Cửu Xỉ Đinh Ba đâm vào Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, nhất thời Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao liền bị đánh bay, Dương Tiễn cũng xoay tròn bay ra ngoài.
Ngao Thốn Tâm lao lên từ phía sau Thiên Bồng Nguyên Soái, một tay bắt pháp quyết ra chiêu, một cỗ thâm hàn bạch vụ càn quét ra. Những nơi mà bạch vụ đi qua đều ngưng kết ra hàn băng.
Đột nhiên Thiên Bồng Nguyên Soái xoay người lại, Cửu Xỉ Đinh Ba trong tay trực tiếp đâm ra, một cột nước màu đen phun ra từ Cửu Xỉ Đinh Ba. Ầm ầm ầm! Huyền Băng liên tục vỡ nát.
“A!” Ngao Thốn Tâm kinh hô một tiếng vội vàng muốn tránh đi nhưng không kịp, cột nước ‘ầm’ một tiếng đập vào người Ngao Thốn Tâm hất văng nàng đi. Đùng! Ngao Thốn Tâm nện vào Đào Sơn rồi rơi xuống chân núi.
Chỉ trong nháy mắt mà cả Dương Tiễn, sáu huynh đệ Mai Sơn và Ngao Thốn Tâm đều bại trận.
Thiên Bồng Nguyên Soái trầm ổn nói: “Dương Tiễn, ta nói thêm một câu nữa. Ta nể mặt sư phụ ngươi nên nếu bây giờ ngươi thối lui thì ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Dương Tiễn ổn định thân hình trên không trung, cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chỉ vào Thiên Bồng Nguyên Soái phẫn nộ nói: “Năm đó ngươi giết tiểu muội muội của ta, hại đại huynh ta, hôm nay ta muốn ngươi phải đền mạng.”
Thiên Bồng Nguyên soái ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ. Bệ hạ ngài hố chết ta rồi! Thế nhưng hắn không thể nói thẳng ra, bệ hạ muốn tạo áp lực cho bọn hắn, biến Thiên Đình thành đại địch của bọn hắn, theo thứ tự hối thúc bọn hắn tiến bộ nhưng đây không phải là hố chết Thiên Bồng hắn rồi sao?
Dương Tiễn gầm thét kêu lên: “Chư vị huynh đệ, giúp ta một chút sức lực!”
Sáu huynh đệ Mai Sơn đồng thanh hét lớn: “Giết!”
Bảy người đồng thời đánh về phía Thiên Bồng Nguyên Soái.
Dưới chân Thiên Bồng Nguyên Soái đá một cú. Bộp! Cửu Xỉ Đinh Ba xoay tròn bay ra. Ầm! Cửu Xỉ Đinh Ba đâm vào binh khí của Khang lão đại, nhất thời liền hất văng hắn ra ngoài.
Cùng lúc đó, Thiên Bồng Nguyên Soái cũng xông ra kéo theo một đạo tàn ảnh xuất hiện trước mặt Trương Bá, đồng tử Trương Bá co rụt lại rồi lập tức đâm ra một thương.
Thiên Bồng Nguyên soái nghiêng người tránh, một tay bắt lấy trường thương rồi thúc cùi chỏ ra. Bốp! Trương Bá lập tức bay ra ngoài.
Thiên Bồng Nguyên Soái thuận thế vung trường thương ra. Bốp! Trường thương đánh vào Tam Xoa Kích của Lý Hoán Chương. Lý Hoán Chương lảo đảo lui lại, Tam Xoa Kích trong tay cộng hưởng kêu lên ‘ong ong’, nửa người hắn cũng đang run theo, khó mà tin được nhìn Thiên Bồng Nguyên Soái. Hắn thật mạnh! Còn mạnh hơn cả Nhị gia.
“Chiếp!” Một con Kim Điêu lao thẳng tới định chộp lên mặt Thiên Bồng Nguyên Soái.
Thiên Bồng Nguyên Soái lập tức giơ hai tay đan chéo nhau ngăn trước người. Bốp! Kim Điêu đâm vào lớp hộ giáp rồi bắn ra một trận thần quang.
Đột nhiên Thiên Bồng Nguyên Soái giơ hai tay ra. Ầm! Một đạo Thái Thanh tiên quang càn quét ra, Kim Điêu nhất thời liền bị đánh văng ra không trung, xoay người một cái hiện ra thân ảnh Dương Tiễn đang lảo đảo lui lại hai bước.
Thiên Bồng Nguyên Soái khẽ vẫy tay, Cửu Xỉ Đinh Ba lập tức bay tới rồi rơi vào trong tay hắn. Thiên Bồng Nguyên Soái uy nghiêm nói: “Tự tiện xông vào địa vực giam cầm của Thiên Đình mà không nhìn tới Thiên điều Thiên quy, hôm nay các người đều lưu lại đây hết cho ta!”