Thiên Bồng Nguyên Soái vung vẩy Cửu Xỉ Đinh Ba, sáu huynh đệ Mai Sơn khác đồng loạt bị đánh bay.
Dương Tiễn nắm chặt Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao phóng về phía Thiên Bồng Nguyên Soái, hắn chém một đao xuống gầm thét: “Ta mặc kệ cái gì mà Thiên điều Thiên quy, ta chỉ muốn mẫu thân của ta.”
Thiên Bồng Nguyên Soái giơ Cửu Xỉ Đinh Ba ra nghênh tiếp. Keng! Hai kiện Thần Khí giao nhau, một đạo gợn sóng quét ngang, khí thế cường đại trên người hai người bốc lên đối kháng lẫn nhau.
Thiên Bồng Nguyên Soái lạnh giọng nói: “Chống lại Thiên điều thì phải tiếp nhận Thiên phạt. Không tuân theo Thiên quy, hồng hoang ắt đại loạn.”
“Điều này thì có liên quan gì đến ta chứ?” Dương Tiễn ngang nhiên đánh ra một quyền.
Thiên Bồng Nguyên Soái cũng ra một quyền nghênh đón. Bốp! Hai quyền giao nhau, lại có một đạo gợn sóng quét ngang ra. Dương Tiễn nhất thời liền bay ra ngoài, Thiên Bồng Nguyên Soái cũng lảo đảo lui lại hai bước.
Trong mắt Thiên Bồng ánh lên vẻ ngưng trọng, giờ mới có hơn ba trăm năm mà hắn đã là Thái Ất Kim Tiên, thiên phú như vậy quả là đáng sợ.
“Giết!” Khang Dụ An quát to một tiếng, tất cả mọi người đều đánh tới Thiên Bồng Nguyên Soái. Ầm! Bốp! Keng! Thanh âm chiến đấu và tiếng binh khí va chạm vào nhau liên tiếp vang lên, thỉnh thoảng còn có bóng người văng ra khỏi chiến trường rồi nện xuống mặt đất, sau đó lại đứng dậy lao tới chém giết.
Thiên Bồng thủ hạ lưu tình, hắn cũng không thi triển ra bất cứ thủ đoạn sát phạt nào.
Sau khi đại chiến được một lúc, Thiên Bồng Nguyên Soái cầm Cửu Xỉ Đinh Ba chỉ lên trời. Thiên Cương thần thông chưởng khống Ngũ Lôi. Ầm ầm! Từng đạo lôi đình đánh xuống, vô số lôi đình rơi vào Cửu Xỉ Đinh Ba, sau đó Cửu Xỉ Đinh Ba lập tức quét ngang phóng ra vạn quân lôi đình.
“A!”
“A!”
“A!”
…
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, sáu huynh đệ Mai Sơn, Dương Tiễn và Ngao Thốn Tâm đồng loạt bay ra ngoài. Ầm ầm ầm! Tất cả bọn hắn lần lượt nện xuống mặt đất, trên người còn có lôi đình quấn lấy.
Thân ảnh Dương Tiễn lóe lên trên không trung, sau đó xuất hiện sau lưng Ngao Thốn Tâm. Hắn ôm lấy eo Ngao Thốn Tâm rồi hạ xuống mặt đất, đồng thời lùi lại hai bước.
Ngao Thốn Tâm vội vàng lo lắng hỏi: “Nhị ca, ngươi sao rồi?”
Dương Tiễn lắc đầu nói: “Ta không sao!”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh lóng lánh lôi đình trên không trung, trong lòng tràn ngập sự không cam lòng. Vì sao chứ? Vì sao đến bây giờ ta vẫn không đánh lại hắn?
…
Trên một đỉnh núi nơi xa, Ngọc Đỉnh chân nhân gầy gò đứng thẳng, trong tay cầm một thanh Tiên Kiếm, ánh mắt nhìn về phía Đào Sơn xa xa. Thời gian Dương Tiễn tu luyện quá ngắn, cho dù có thiên tư hơn người thì cũng cần thời gian trưởng thành.
Ngọc Đỉnh chân nhân cầm lấy Trảm Tiên Kiếm, vừa muốn hành động thì bỗng dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời.
Một đạo quang mang xẹt qua bầu trời vọt tới chỗ Thiên Bồng Nguyên Soái, Cửu Xỉ Đinh Ba khẽ động rồi lập tức ngăn trước người Thiên Bồng Nguyên Soái.
Ầm! Kim quang xẹt qua Cửu Xỉ Đinh Ba bắn ra một trận thần quang. Vút! Kim quang rơi xuống mặt đất rồi hóa thành một đạo thân ảnh. Người này mặc thanh bào, tay cầm Phương Thiên Họa Kích.
Thiên Bồng Nguyên Soái bị đánh bay ra ngoài, chân đạp hư không phát ra tiếng ‘bốp bốp’ trầm đục rồi ổn định lại thân hình. Hắn ngưng trọng nhìn đạo thân ảnh trên mặt đất kia, lại là một Thái Ất Kim Tiên.
Dương Tiễn cũng nhìn đạo thân ảnh trên mặt đất, đột nhiên kích động kêu lên: “Đại ca, là đại ca sao?”
Dương Giao quay người nhìn Dương Tiễn, gật gật đầu nói: “Nhị đệ, ta tới rồi.”
Dương Tiễn lập tức buông Ngao Thốn Tâm ra chạy tới chỗ Dương Giao. Hắn nắm chặt tay Dương giao rồi kích động kêu lên: “Đại ca, thực sự là ngươi, ngươi chưa chết.”
Dương Giao cười nói: “Được sư phụ cứu ở Đông Hải.” Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên Thiên Bồng Nguyên Soái trên không trung, nói: “Nhị đệ, hôm nay chúng ta đòi lại món nợ năm đó.”
Dương Tiễn kiên định gật đầu: “Được!”
Hai người cùng nhau nhìn về phía Thiên Bồng Nguyên Soái, trên người dâng lên bàng bạc chiến ý ảnh hưởng đến cả thiên địa xung quanh.
Thiên Bồng Nguyên Soái có chút trầm cảm rồi. Nói cho cùng thì hắn cũng chỉ là Thái Ất Kim Tiên, chỉ là nhiều kinh nghiệm hơn bọn hắn một chút, pháp lực thâm hậu hơn một chút, thần thông mạnh hơn một chút. Nhưng đồng thời đối mặt với hai đối thủ cùng cấp bậc thì hắn cũng rất trầm cảm đó! Bệ hạ, sao ngài còn chưa tới chứ?
Dương Giao nhìn chằm chằm vào Thiên Bồng Nguyên Soái, nói: “Chúng ta lên!”
Dương Tiễn gật đầu nói: “Được!”
Hai người đồng thời xông về phía Thiên Bồng Nguyên Soái, ba mũi hai đao, Phương Thiên Họa Kích xẹt qua quang mang sắc bén.
Thiên Bồng Nguyên Soái không chút do dự ngênh đón. Keng keng keng! Thanh âm chiến đấu vang vọng khắp thiên địa, thân ảnh ba người giao thoa, từng đạo dư ba chiến đấu quét ngang ra. Những thiên binh thiên tướng và Cỏ Thần bị liên lụy đều kêu thảm mà bay ra ngoài.
Sáu huynh đệ Mai Sơn cũng tập trung ở bên cạnh Ngao Thốn Tâm.
Khang An Dụ kêu lên: “Đại tỷ, làm sao bây giờ?”
Ngao Thốn Tâm mừng rỡ nói: “Không ngờ đại ca của Nhị lang cũng tới, còn tu luyện được bản lĩnh như vậy. Chúng ta không thể nhúng tay vào chiến cục nơi này nữa, bây giờ chúng ta chỉ có thể trợ giúp Cỏ Thần càn quét thiên binh.”
Sáu huynh đệ Mai Sơn cùng hô lên: “Vâng!” Sau đó lập tức đánh tới những thiên binh thiên tướng.