Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 394 - Chương 394: Thiên Bồng Nguyên Soái Bó Tay Chịu Trói

Chương 394: Thiên Bồng Nguyên Soái bó tay chịu trói

Ở trong mưa gió, sáu huynh đệ Mai Sơn cước bộ lảo đảo, thân hình lắc lư.

Quách Thân hét lớn: “Lão đại, cơn mưa gió này rất kỳ lạ, hoàn toàn không đứng vững được.”

Trực Kiện cũng cả kinh kêu lên: “Đây không phải là mưa bình thường, vậy mà lại có thể làm Tiên lực của ta tan rã đi.”

Dương Tiễn và Dương Giao cũng nhanh chóng hạ xuống, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao và Phương Thiên Họa Kích đồng thời cắm xuống đất. Hai ngươi nắm chặt Thần Khí ngăn cản lực lượng mưa gió khắp nơi.

“Grao!” Ngao Thốn Tâm hóa thành một đầu Bạch Long xông ra từ trong mưa gió, nàng muốn dùng năng lực chưởng khống mây mưa của Long tộc để xua tan cơn mưa gió này đi. Tuy nhiên đây là cơn mưa gió do Thiên Cương thần thông gọi đến, sao một đầu tiểu long như nàng có thể xua tan được chứ? Nếu là Long Vương thì còn may ra.

“A…”

“A…”

Thiên binh thiên tướng và Cỏ Thần đều vô cùng chật vật dưới cơn mưa gió này, thần lực toàn thân liên tục bị bào mòn đi mất đến tám chín phần.

Sáu huynh đệ Mai Sơn cũng bị gió thổi lăn lộn đầy đất, giãy dụa trong bùn nhão, có làm cách nào cũng không đứng dậy nổi.

Dương Tiễn và Dương Giao liếc nhìn nhau, trên người lóe lên quang mang biến hóa thành hai đầu hắc điểu. Một đầu đen nhánh có phần bụng trắng, móng vuốt màu vàng và mỏ đen, nó là một con Hải Yến. Một đầu khác cũng có thân màu đen, mỏ trắng, móng vuốt màu đỏ, còn có một cặp mắt đỏ au thoạt nhìn tràn ngập vẻ tà ác và những điều xui xẻo.

Dương Tiễn biến thành Hải Yến quay đầu nhìn một chút, kinh nghi nói: “Đại ca, ngươi biến thành chim gì vậy? Sao ta lại chưa từng thấy loài chim này?”

“Tinh Vệ Điểu!”

“Đại ca, đối với loại mưa gió này thì Hải Yến mới am hiểu nhất.”

“Bớt nói nhảm, xông lên đi!”

Tinh Vệ Điểu bay thẳng tắp ra, Hải Yến vội vàng theo sát phía sau giống như hai đạo tia chớp màu đen xé rách cuồng phong, chặt đắt màn mưa.

Ầm ầm ầm! Hai đầu hắc điểu chiến đấu với Thiên Bồng Nguyên Soái trong mưa gió, từng đạo thần quang bắn ra tung tóe. Trong lúc nhất thời, Thiên Bồng Nguyên Soái tạo ra mưa gió cũng khó mà áp chế hai đầu hắc điểu do Dương Tiễn và Dương Giao biến hóa thành, trận chiến đấu khiến cơn mưa gió trở nên vặn vẹo.

Sau khi chiến đấu một lúc lâu, trong mắt Tinh Vệ Điểu do Dương Giao biến hóa thành lóe lên sát cơ lăng lệ, nó hót vang một tiếng rồi quát: “Nhị đệ, thối lui!”

Hải Yến lập tức bay thẳng lên trời.

Tinh Vệ Điểu há mồm phun một cái, một cây nấm được phun ra. Ầm! Cây nấm đó nổ tung trên chiến trường, trong chốc lát mưa tạnh mây tan, một cây nấm mọc lên trước Đào Sơn, rất nhanh liền cao hơn cả Đào Sơn. Mây nấm khuếch tán trong không trung, càn quét vạn dămh bầu trời, cuồng phong được hình thành bởi dư ba phá vỡ núi sông, từng tòa sơn phong xung quanh ầm vang sụp đổ, đá vụn văng khắp nơi.

Cả Tinh Vệ và Hải Yến đều bị đám mây hình nấm hất bay ra ngoài, thân ảnh chúng lóe lên rồi hóa thành Dương Tiễn và Dương Giao, sắc mặt trắng bệch.

Một đầu Thần Long bay tới từ không trung quấn lấy Dương Tiễn rồi mang theo hắn hạ xuống mặt đất. Thần Long lóe lên quang mang hóa thành Ngao Thốn Tâm đang đỡ lấy Dương Tiễn.

Tiếng nổ mạnh chấn động thiên địa, dư ba mang theo những đám mây nấm càn quét khắp nơi. Những nơi bị quét qua thì cây cối đều hóa thành tro tàn, dòng sông khô cạn, thổ địa nứt vỡ, ngoại trừ Đào Sơn vẫn như gấm nhung thì những nơi khác đều đã hóa thành một mảnh tử địa.

Ầm! Dương Giao rơi xuống từ không trung, sau đó nửa quỳ trên đại địa cháy đen, khắp người đầy bụi đất đang liên tục ho khan.

Dương Tiễn vội vàng bay qua hỏi: “Đại ca, ngươi không sao chứ?”

Dương Giao khoát tay nói: “Không sao!”

“Đại ca, thủ đoạn mà ngươi thi triển là gì vậy? Uy lực thật lớn.”

Dương Giao đứng dậy nói: “Đây là cây nấm mà Cô Lương sư thúc tặng ta để hộ thân, nàng nói uy lực cũng tàm tạm, không tính là rất mạnh. Ta cũng không nghĩ tới uy lực của nó lại lớn như vậy.”

Sáu huynh đệ Mai Sơn nghe thấy Dương Giao nói vậy thì tất cả đồng loạt im miệng. Đây mà gọi là không tính là rất mạnh sao? Nếu rơi vào người bọn hắn thì không một ai có thể tiếp nhận nổi. Rốt cuộc vị đại gia này học bản lĩnh ở đâu vậy?

Bịch bịch bịch! Tiếng bước chân dồn dập truyền ra.

Tất cả mọi người bỗng nhìn sang đám mây hình nấm.

Thiên Bồng Nguyên Soái đi từ đám mây ra, trên trán phóng thần quang, áo choàng vỡ vụ, Cửu Xỉ Đinh Ba chỉ còn tam xỉ, linh quang ảm đạm.

Tất cả mọi người đều biến sắc, Thiên Bồng Nguyên Soái vậy mà không sao cả.

Thiên Bồng Nguyên Soái chậm rãi đi đến trước Đào Sơn, Cửu Xỉ Đinh Ba trong tay cắm phịch xuống đất, cứ như vậy tiếp tục ngăn cản mọi người, khí tức trên người trầm thấp tới tột cùng.

Dương Giao phẫn nộ hô lên: “Nguyên Bồng Nguyên Soái!”

Thiên Bồng không nói một câu, nhắm mắt lại ngăn trước Đào Sơn, khóe miệng chảy ra một tia tiên huyết.

Dương Tiễn nắm chặt Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao trong tay nhìn chằm chằm Thiên Bồng Nguyên Soái, cuối cùng nói: “Khang lão đại, phiền các ngươi trói Thiên Bồng Nguyên Soái lại, trông giữ cẩn thận.”

Khang An Dụ ôm quyền đáp: “Vâng!”

Sau đó hắn lập tức dẫn theo sáu huynh đệ Mai Sơn đi về phía trước dùng dây thừng trói Thiên Bồng Nguyên Soái lại, Thiên Bồng Nguyên Soái không hề phản kháng.

Dương Giao và Dương Tiễn đi lên phía trước, phịch một tiếng quỳ gối trên núi đá. Bộp bộp bộp! Hai người cùng nhau dập đầu.

Dương Tiễn rưng rưng kêu lên: “Nương, ta tới cứu người rồi đây, đại ca cũng tới.”

Dương Giao cũng cất tiếng đau buồn kêu lên: “Nương, để người chịu khổ rồi, chúng ta sẽ cứu người ra.”

Bình Luận (0)
Comment