Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 395 - Chương 395: Ngọc Đỉnh Chân Nhân Đến

Chương 395: Ngọc Đỉnh Chân Nhân đến

Hai người lễ bái xong lập tức đứng dậy.

Bên trong Đào Sơn là một cái sơn động, trên đỉnh sơn động có nhật nguyệt tinh thần tô điểm chiếu sáng khắp sơn động. Bên trong đó còn có dòng suối nhỏ uốn lượn, có tiên hoa linh thảo, có bàn ghế lầu các, có thư họa đầy đủ, hoàn toàn là một trang tiên cảnh tinh mỹ.

Dao Cơ ngồi trong lầu các ngắm nhìn liên hoa bên trong hồ nước, hoảng hốt xuất thần, biểu tình như khóc lại như cười.

Lúc Dương Giao và Dương Tiễn quỳ lạy, Dao Cơ bỗng bừng tỉnh, lòng nàng co rút đau đớn, lập tức đưa tay che ngực rồi khẽ nói: “Hài tử, là hài tử của ta.”

Đột nhiên nàng đứng lên ngẩng đầu nhìn thượng diện, kích động kêu to: “Giao Nhi, Tiễn Nhi, Thiền Nhi, là các ngươi sao? Các ngươi tới rồi sao?”

Một tiên nữ bay tới từ bên cạnh cúi người thi lễ, nói: “Nương nương, ngài có phân phó gì không?”

Dao Cơ cúi đầu nhìn nàng, che lồng ngực của chính mình sốt ruột nói: “Ta cảm nhận được, là… là hài tử của ta. Bọn hắn đến rồi phải không?”

Tiên tử do dự một chút rồi gật đầu, nói: “Vâng, hai vị công tử đều tu luyện được một bản lĩnh bất phàm, dự định phá núi cứu mẫu thân.”

Toàn thân Dao Cơ cứng đờ. Phá núi cứu mẫu thân? Sau khi phá núi thì hẳn là nàng sẽ chết nhỉ? Nhưng nỗi nhớ nhung hài tử như một đầu hung thú đang cắn xé nội tâm nàng. Nếu có thể gặp được hài tử của bản thân, có thể thể ôm bọn hắn một cái thì cho dù có chết cũng mãn nguyện.

Hai người Dương Giao và Dương Tiễn đứng lên liếc nhìn nhau, sau đó phóng lên trời lơ lửng trên Đào Sơn. Khí thế cường đại dâng lên trên thân hai người, Phương Thiên Họa Kích và Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao cũng hiển hiện ra phong mang ‘ong ong’ tác hưởng.

Hai người đồng thời hét lớn: “Chém!”

Hai đạo phong mang từ Phương Thiên Họa Kích và Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao bay ra hóa thành đao mang thông thiên triệt địa hung hăng chém xuống Đào Sơn. Ầm! Một tiếng nổ thật lớn phát ra.

Trên Đào Sơn nhất thời liền hiện ra tử quang mông lung, hai đạo đao mang thông thiên triệt địa mảy may không thể phá hư Đào Sơn, ngay cả hoa đào cũng không bị đánh bay một bông nào.

Dương Tiễn trừng lớn mắt cả kinh kêu lên: “Sao lại vậy được chứ?”

Dương Giao nắm chặt Phương Thiên Họa Kích, trong mắt ánh lên vẻ phẫn nộ và không cam lòng. Đào Sơn này vậy mà lại không đơn giản! Hắn duỗi tay ra, một sợi lông vũ màu đen hiện lên trong lòng bàn tay tản ra khí tức khiến người khác sợ hãi.

Dương Tiễn lập tức quay đầu nhìn, hỏi: “Đại ca, đây là thứ gì?”

“Là vật mà Vũ Dực Tiên sư thúc tặng ta hộ thân, bảo ta không đến lúc sống còn thì không được sử dụng. Bây giờ ta chẳng thể quan tâm nhiều như vậy nữa.”

Dương Giao tung một chưởng ra, sợi lông vũ màu đen hóa thành một thanh Phương Thiên Họa Kích màu đen xoay tròn vụt tới Đào Sơn.

Ầm! Phương Thiên Họa Kích màu đen đâm vào Đào Sơn dẫn đến một trận nổ vang kịch liệt. Hắc sắc thần quang bắn tung tóe trên bầu trời đâm vào Dương Tiễn và Dương Giao khiến toàn thân bọn hắn đau nhức. Hai người vội vàng lui lại, sáu huynh đệ Mai Sơn cũng cuống quít mang theo Thiên Bồng Nguyên Soái lui lại.

Phương Thiên Họa Kích màu đen liên tiếp va chạm với Đào Sơn, rừng đào trên Đào Sơn cũng không còn một mảnh.

Trong tay Dương giao lại hiện ra một sợi lông vũ ngũ thải sắc, sau đó đánh một chưởng ra. Ầm! Ngũ sắc thần quang lấp lánh, Ngũ Hành vỡ nát.

Ầm! Sông lớn mãnh liệt.

Ầm! Bạch cốt rơi xuống từ trên trời.

Ầm! Thế giới đại trận vỡ nát.

Dương Giao đánh ra từng công kích cấp bậc Đại La, Dương Tiễn nhìn mà hai mắt trợn tròn. Ta cũng có sư thúc mà! Sao ta lại không có những thủ đoạn này chứ?

Công kích khủng bố quấy nhiễu thiên địa xung quanh Đào Sơn thành một mảnh hỗn loạn tràn ngập khí tức hủy diệt.

Đủ loại công kích nhưng hoàn toàn không có tác dụng khiến Dương Giao càng ngày càng nóng nảy. Hắn cầm một thanh Linh Quang Tiên Kiến bay vọt lên Đào Sơn, gầm thét: “Phá cho ta!”

Linh Quang Tiên Kiếm chém xuống Đào Sơn. Keng! Linh Quang Tiên Kiếm vỡ nát, một đạo dư ba càn quét ra lập tức hất bay Dương Giao.

Dương Tiễn tức thì bay về phía Dương Giao đỡ lấy bả vai hắn. Bốp! Dương Giao đụng lên người Dương Tiễn, hai người lộn mấy vòng trên không trung rồi mới ổn định lại thân hình.

“Như vậy không thể phá vỡ nổi Đào Sơn.” Một đạo thanh âm thanh lãnh vang vọng trên thiên địa, Ngọc Đỉnh Chân Nhân chậm rãi đi ra từ trong hư không.

“Sư phụ!” Dương Tiễn vội vàng quỳ trên không trung, kích động kêu lên: “Vẫn là mời sư phụ cứu mẫu thân ra.”

“Ta là vì việc này mới đến!”

Ngọc Đỉnh Chân Nhân phất tay: “Đứng lên đi!”

Một cỗ đại lực bàng bạc nâng Dương Tiễn từ không trung lên. Dương Tiễn mong đợi nhìn sư phụ, sư phụ thần thông quảng đại pháp lực vô biên, nhất định có thể giúp hắn cứu mẫu thân ra.

Ngọc Đỉnh Chân Nhân nhìn vào mắt Dương Giao, sau đó nhìn Đào Sơn nói: “Đào Sơn này chính là Thần Sơn, thủ đoạn bất phàm mới có thể phá nó. Nếu muốn phá núi thì cần dùng Khai Sơn Thần Phủ mà ngày xưa Vũ Đế dùng để trị thủy.”

Dương Tiễn vội vàng hỏi: “Vẫn mời sư phụ chỉ bảo, Khai Sơn Thần Phủ này ở nơi nào?”

“Sau khi Vũ Đế trị thủy thành công, Khai Sơn Sơn Thần Phủ được cất trong Hoàng Hà Thủy Phủ do Hoàng Hà Thủy Thần chăm sóc. Các ngươi có thế đến cầu lấy nhưng Khai Sơn Thần Phủ này không phải Thần Vật tầm thường. Nếu muốn lấy sẽ gặp phải muôn vàn khó khăn, các ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý đối mặt với hiểm trở.”

Dương Tiễn lập tức nói: “Chỉ cần có thể cứu mẫu thân ta ra thì có xông vào núi đao biển lửa ta cũng dám đi.”

Bình Luận (0)
Comment