Bên lúc đi đến Đào Sơn, Dương Tiễn không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Đại ca, rốt cuộc sư phụ ngươi có lai lịch như thế nào? Vẻn vẹn một cái danh hiệu đã khiến Hoàng Hà Thủy Quân khiếp sợ.”
Dương Giao truyền âm trả lời: “Trước kia ta chỉ biết sư phụ ta là ngoại môn thủ đồ của Tiệt giáo, chưa từng tu luyện, nhân duyên kém nhưng bây giờ ta cũng không rõ nữa rồi.”
Tốc độ hai người rất nhanh, tựa như hai đạo quang mang xẹt qua bầu trời rồi ‘bịch’ một tiếng rơi xuống trước Đào Sơn.
Dương Tiễn mừng rỡ kêu lên: “Sư phụ! Chúng ta đem Khai Sơn Thần Phủ về rồi.”
Ngọc Đỉnh Chân Nhân gật đầu nói: “Phá núi đi!”
Dương Tiễn quay đầu nhìn Dương Giao nói: “Xin nhờ đại ca.”
Dương Giao đè nén tâm tình kích động, giơ một tay ra, hắc sắc Thần Phủ to lớn liền hiển hiện.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân nhướng mày, không đúng nha? Sao Khai Sơn Thần Phủ lại ở trong tay hắn? Không phải Đại sư huynh đã nói với Hoàng Hà Thủy Quân rồi sao?
Dương Giao hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta cùng đi!”
Dương Tiễn gật đầu đáp: “Được!”
Hai người đồng thời phóng lên tận trời rồi đứng bên trên Đào Sơn, bốn tay cùng lúc nắm chặt cán Khai Sơn Thần Phủ giơ cao lên. Hai người không ngừng truyền Tiên lực vào trong Khai Sơn Thần Phủ, một luồng thải sắc linh khí xoay quanh Dương Giao và Dương Tiễn mang theo Linh Áp cuồng bạo. Hai người tóc dài bay múa, áo bào phấp phới, ánh mắt kiên định nhìn Đào Sơn ở phía dưới. Một hư ảnh Khai Sơn Thần Phủ cực đại chậm rãi hiện lên bên trên Đào Sơn.
Ở dưới, sáu huynh đệ Mai Sơn và Ngao Thốn Tâm khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn Dương Tiễn trên bầu trời, siết chặt nắm đâu yên lạng cổ vũ cho Dương Tiễn.
Dương Giao và Dương Tiễn cùng hét lớn: “Phá!”
Khai Sơn Thần Phủ bỗng vung xuống, phủ ảnh to lớn cũng ‘ầm ầm’ rơi xuống đập thẳng vào Đào Sơn.
Trên Thần Sơn cứng rắn xuất hiện một vết nứt, Đào Sơn tách sang hai bên, bụi mù nổi lên tứ phía, đá vụn văng khắp nơi, tường thụy chi quang phun ra ngoài từ trong lòng núi. Sau đó, một nữ tử mặc thanh sắc tiên y đạp lên tường thụy chi khí đi ra ngoài.
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, Dương Giao và Dương Tiễn đều ướt khóe mắt, kích động kêu lên: “Nương!” Sau đó nhanh chóng phóng về phía Dao Cơ.
Dao Cơ đưa tay ôm chặt lấy hai hài tử chạy tới, mắt rơi xuống những giọt lệ vui mừng, nói: “Hài tử, hài tử ngoan.”
Ở dưới, sáu huynh đệ Đào Sơn cũng kề vai sát cánh với nhau cười ha ha.
Ngao Thốn Tâm cũng mỉm cười, sau đó lại cảm thấy không được tự nhiên lắm, lặng lẽ trốn sau lưng sáu huynh đệ Mai Sơn.
Thiên Bồng Nguyên Soái ngẩng đầu lên nhìn Dao Cơ với Dương Giao và Dương Tiễn trên không trung, lặng lẽ cảm thán một tiếng. Thân thể hắn bỗng thu nhỏ lại thoát khỏi Khốn Tiên Thần Tỏa, phiêu nhiêu đi xa.
Giữa không trung, Dao Cơ cùng với Dương Giao và Dương Tiễn tâm tình một lát.
Dương Tiễn vui mừng núi: “Nương, sau này chúng ta sẽ bảo vệ ngươi, bất kỳ ai cũng không thể tổn thương ngươi được nữa, cho dù có là Thiên Đế cũng không được.”
Dương Giao gật đầu kích động nói: “Không sai! Nương, chúng ta tới Đông Hải ẩn cư đi. Chúng ta sẽ thành lập đạo trường riêng trên một hòn đảo, sau này mẫu tử chúng ta sẽ không phải rời xa nhau nữa.”
Dao Cơ sờ sờ gương mặt hai người, trong mắt ánh lên lệ quang, cười nói: “Các ngươi đều là hài tử ngoan của nương. Giao Nhi, Tiễn Nhi, đừng hận cữu cữu các ngươi…”
“Chiếp…”
“Chiếp…”
…
Mấy tiếng hót vang chấn động khắp thiên khung, thập nhật lăng không, nhiệt độ giữa thiên địa lập tức tăng lên, mười đầu Kim Ô vàng óng đập xuống.
Dao Cơ biến sắc đưa tay đẩy một phát, nhất thời Dương Giao và Dương Tiễn mất khống chế rơi xuống mặt đất.
Dao Cơ lại lao thẳng về phía thập đại Kim Ô.
Dương Giao và Dương Tiễn kinh sợ kêu lên: “Nương…” Bọn hắn vừa ổn định lại thân hình liền muốn lao lên trên.
Dao Cơ xoay người nhìn về phía bọn hắn nở một nụ cười xán lạn. Nàng chỉ tay bắn ra hai đạo thần quang biến thành hai sợi dây thừng trói Dương Giao và Dương Tiễn lại, giam cầm Tiên lực. Trong lúc nhất thời, hai người liền nện xuống mặt đất
Trong mắt Dao Cơ rơi ra một giọt lệ, sau đó nàng kiên quyết lao vào thập đại Kim Ô. Đại huynh, trước kia là ta có lỗi với ngươi, sau này sẽ không còn ai suốt ngày bắt ngươi chú ý Thiên quy rồi!
Chiếp! Thập đại Kim Ô vây quanh Dao Cơ tản ra quang nhiệt khủng bố hình thành một lò luyện từ kim sắc hỏa hải. Thập đại Kim Ô xuyên qua bên trong lò luyện.
“A!” Dao Cơ không nhịn được phát ra tiếng kêu thống khổ mà thảm thiết, trên người dấy lên kim hỏa.
Ở phía dưới, Dương Giao và Dương Tiễn ra sức giãy dụa, bi phẫn kêu lên: “Nương! Nương…”
Dương Tiễn nhìn Ngọc Đỉnh Chân Nhân, ‘bịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất dập đầu bi phẫn nói: “Sư phụ, sư phụ, van cầu người mau cứu mẫu thân ta, đệ tử cầu xin người.”
Ngọc Đỉnh Chân Nhân chậm rãi lắc đầu, thở dài nói: “Thập đại Kim Ô này là do Thiên điều trên Thiên Đình biến thành, không phải là thứ mà Tiên Thần có thể địch lại, vi sư cũng không có cách nào cả.”
…
Thập đại Kim Ô vờn quang bên trong, nhục thân được Dao Cơ rèn luyện ngàn vạn kỷ nguyên hóa thành từng điểm quang mang mà phiêu tán, cuối cùng hóa thành một khối thanh sắc ngoan thạch lơ lửng trong thập đại Kim Ô. Bạch quang lé lên, ngoan thạch biến mất.
“Chiếp…”
“Chiếp…”