Thập đại Kim Ô hót vang hóa thành thất thải quang mang rồi biến mất. Pháp lực giam cầm trên người Dương Giao và Dương Tiễn cũng biến mất theo.
Bịch bịch! Dương Giao và Dương Tiễn quỳ gối trên núi đá, cực kỳ bi thương kêu lên: “Nương!”
“Nương!”
Ngọc Đỉnh Chân Nhân chậm rãi lắc đầu, nói: “Dương Tiễn, chúng ta về thôi! Đây là kiếp số của mẫu thân ngươi.”
Dương Tiễn ngửa mặt lên trời phẫn nộ kêu to: “Vì sao chứ? Sao lại đối xử với ta như vậy? Tại sao lại cướp mẫu thân của ta đi?”
Dương Giao đứng dậy nắm chặt Phương Thiên Họa Kích trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiên Đình!”
Dương Tiễn cũng đứng dậy, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao ‘ong ong’ tác hưởng, hai người lập tức phóng lên trời.
Sáu huynh đệ Mai Sơn và Ngao Thốn Tâm cũng vội vàng đuổi theo.
…
Một đạo tiên quang lướt qua Nam Thiên Môn. Ầm! Tất cả thiên binh thủ vệ ở Nam Thiên Môn đều bị đánh bay ra ngoài.
Dương Giao và Dương Tiễn bay tới Nam Thiên Môn, tay cầm Thần Binh ánh mắt đỏ hồng trùng sát vào bên trong.
Mấy vạn thiên binh thiên tướng tụ tập lại kêu gáo đánh giết về phía Dương Giao và Dương Tiễn.
“Giết!”
“Giết!”
…
Dương Giao và Dương Tiễn lập tức gia tốc, Phương Thiên Họa Kích và Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao quét ngang ra. Ầm ầm ầm! Từng thiên binh thiên tướng bị chém bay.
Tiếng la giết và tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp Thiên Đình, Thiên Đình hỗn loạn tưng bừng.
Sáu huynh đệ Mai Sơn và Ngao Thốn Tâm cũng đi theo huynh đệ Dương Giao và Dương Tiễn đại sát tứ phương. Những nơi bọn hắn đi qua đều không đấu nổi một hiệp, xác chết khắp nơi, cung điện đình đài sụp đổ vỡ nát.
Ngay lúc Dương Giao và Dương Tiễn đại náo Thiên Cung, Bạch Cẩm đang ở trong một tòa bạch ngọc Thần Sơn, trong tay ôm một khỏa thanh thạch. Bạch ngọc thành núi, băng quỳnh thành cây, linh dịch thành bờ sông.
Bạch Cẩm đi đến vạch núi đặt thanh thạch trong ngực xuống, nói: “Trưởng công chúa, dù sao người cũng đã làm sai, tu vi ngàn vạn kỷ nguyên bị hủy cũng coi như là trừng phạt. Tuy vậy nhưng người cũng đã sống sót, đây cũng xem như là chuyện may mắn. Chỉ cần người tĩnh tâm tu hành bên trong Ngọc Kinh Sơn thì sau này có thể tiến thêm được một bước.
Thanh thạch khẽ rung động một chút.
Bạch Cẩm chắp tay thi lễ nói: “Trưởng công chúa, điều nên làm đệ tử đã làm, người ở đây tu hành đi! Người cứ yên tâm về hai hài tử Dương Giao và Dương Tiễn. Ta xin cáo lui.”
Thân ảnh Bạch Cẩm lóe lên rồi biến mất khỏi Ngọc Kinh Sơn, chỉ để lại một khỏa thanh thạch lẻ loi trơ trọi tọa lạc trong vách núi.
Một hồi lâu sau, một lão đạo chống quải trượng chậm rãi đi tới, thanh thạch ‘ong ong’ run rẩy dữ dội.
Lão đạo đi đến tảng đá bên cạnh rồi ngồi xuống, ung dung thở dài nói: “Vốn dĩ ngươi hẳn là phải chết, bây giờ lại được Bạch Cẩm cầu xin cho chút hy vọng sống, sau này cứ tu hành trong Ngọc Kinh Sơn này đi!”
Một thanh âm nhỏ bé yếu ớt truyền ra từ bên trong thanh thạch: “Vâng!”
…
Bên trong Lăng Tiêu Bảo Điện, Hao Thiên Thượng Đế ngồi ngay ngắn nhắm mắt lại, biểu lộ thống khổ, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng kêu giết bên ngoài.
Đại chiến tiếp tục không biết bao lâu. Ầm! Đại môn của Lăng Tiêu Bảo điện bị phá tan, Dương Giao tay cầm Phương Thiên Họa Kích và Dương Tiễn tay cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đẫm máu đi vào. Mỗi một bước đều để lại một dấu chân đẫm máu trong Lăng Tiêu Bảo Điện.
Hạo Thiên Thượng Đế mở to mắt ra nhìn hai người ở phía dưới, trong mắt ánh lên lửa giận, cũng bởi vì các ngươi phá núi mới khiến muội muội ta vẫn lạc.
Dương Giao gầm thét: “Giết!”
Dương Giao và Dương Tiễn đồng thời đằng không mà đến, Phương Thiên Họa Kích và Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao dẫn theo nỗi oán hận cuồn cuộn đâm về phía Hạo Thiên. Vì sao chứ? Vì sao lại giết mẫu thân ta?
Vào lúc Phương Thiên Họa Kích và Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đâm đến trước mặt Hạo Thiên Thượng Đế. Ong! Đột nhiên chúng lại ngừng lại ở giữa không trung, hai kiện Thần Binh run lên, có làm cách nào cũng không thể tiến lên.
Dương Giao và Dương Tiễn sắc mặt dữ tợn, giận dữ quát: “Giết!”
Ầm! Một đạo gợn sóng tử sắc nở rộ lên từ trên người Hạo Thiên Thượng Đế, trong nháy mắt liền đánh bay hai người ra. Ầm ầm! Hai người nên xuống đại điện rồi trượt ra xa trăm trượng.
Phương Thiên Họa Kích và Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao cũng văng ra khỏi tay rồi ‘leng keng’ lăn trên mặt đất.
Dương Giao và Dương Tiễn giãy dụa đứng dậy, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên Thượng Đế.
Hạo Thiên mặt không đổi sắc nói: “Thái Bạch!”
Thái Bạch Kim Tinh từ bên ngoài đi vào, cầm phất trần trên tay rồi xoay người thi lễ nói: “Bệ hạ!”
“Dương Giao và Dương Tiễn chống lại Thiên điều, tự tiện phá Cấm Sơn, nhiễu loạn Thiên Đình, tội lỗi không thể dung thứ, tại Trảm Tiên Thai nhận lấy một đao đánh xuống phàm gian.”
Thái Bạch Kim Tinh bỗng ngẩng đầu nhìn Hạo Thiên, không nhịn được nói: “Xin bệ hạ hãy nghĩ lại!”
Hạo Thiên mặt không đổi sắc nói: “Nhanh đi!”
Thái Bạch Kim Tinh thi lễ, bất đắc dĩ đáp: “Vâng!”
Phất trần trên tay phát ra ngàn vạn sợi chỉ bạc vây quanh lấy Dương Giao và Dương Tiễn rồi đưa hai người đi ra khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện.
Tiếng la giết ở bên ngoài đã dừng lại, không có Dương Giao và Dương Tiễn thì sáu huynh đệ Mai Sơn với Ngao Thốn Tâm rất nhanh liền bị thiên binh thiên tướng bắt lại.