Trên Tam Quang Tiên Đảo, Thạch Cơ, Cô Lương, Tinh Vệ, Long Cát và đại đội chấp pháp đều tập trung lại, trong lòng người nào cũng đầy lo lắng.
Khi Bạch Cẩm bước lên Tam Quang Tiên Đảo, mọi người đều chắp tay nói: "Bái kiến sư huynh."
Bạch Cẩm đáp lễ, kinh ngạc nói: "Sao mọi người đều đến đây cả rồi?"
Khổng Tuyên nghiêm nghị nói: "Sư huynh, bọn ta đều biết lượng kiếp đáng sợ thế nào, bây giờ lượng kiếp sắp ập đến, trong lòng bọn ta cảm thấy bất an nên đến đây bàn kế hoạch với sư huynh."
Bạch Cẩm bước tới nhìn đám người một vòng, đột nhiên nở nụ cười nói: "Không giấu các sư đệ sư muội, kỳ thực ta đã có kế hoạch rồi, chắc chắn đảm bảo các ngươi sẽ vượt qua được kiếp nạn này."
Mọi người đều cảm thấy yên tâm hơn, cảm kích nói: "Cảm tạ sư huynh."
"Lượng kiếp vẫn còn mấy trăm năm nữa, các ngươi cứ tiếp tục làm việc của mình đi! Đừng hoảng loạn, phải ổn định mới được."
Mấy người trong đại đội chấp pháp chấp tay rời đi.
Thạch Cơ và Cô Lương cũng đi ra ngoài.
Thần sắc Bạch Cẩm khẽ động, hắn gọi: "Thạch Cơ sư muội."
Thạch Cơ và Cô Lương dừng lại, quay lại nhìn Bạch Cẩm với vẻ nghi ngờ.
Bạch Cẩm nói: "Ta có một câu muốn tặng cho sư muội, gặp chuyện gì cũng nhất định phải bình tĩnh, nếu có người chèn ép ngươi thì bảo Vô Chi Kỳ ra tay, cũng nên tới tìm ta."
Thạch Cơ trong lòng cảm động, có chút lo lắng nói: "Sư huynh, có phải ta đang ở trong kiếp?"
Bạch Cẩm an ủi nói: "Ngươi không cần căng thẳng, chỉ là một câu căn dặn mà thôi."
Thạch Cơ kiên định gật đầu nói: "Sư huynh yên tâm, xảy ra chuyện gì ta nhất định cũng sẽ để Vô Chi Kỳ ra tay đầu tiên."
Cô Lương vội vàng kêu lên: "Ta, còn ta nữa… Sư huynh, ta có cần chú ý đến thứ gì không?"
"Sau này nếu có người khuyên ngươi rời khỏi Tiệt Giáo, cứ để cho Đại Ma Cô hầu hạ."
Cô Lương gật đầu kiên quyết và nói: "Vâng! Ta sẽ dùng Hòa Bình Cô."
"Tinh Vệ, Long Cát, các ngươi cũng đừng rời khỏi Tiệt giáo, giúp vi sư canh giữ Tam Quang Tiên Đảo, vi sư phải rời đi một khoảng thời gian."
Long Cát tò mò hỏi: "Sư phụ, ngươi muốn đi đâu vậy?"
“Đương nhiên là vi sư phải đi đón Dương Giao trở về.” Bạch Cẩm bước ra ngoài, thân ảnh lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trên mặt biển.
Thạch Cơ hơi bất an, sư huynh tuyệt đối sẽ không cố ý nói những lời này với ta, lẽ nào sư huynh đã biết được gì rồi sao?
Cô Lương nắm lấy cánh tay của Thạch Cơ, mỉm cười nói: "Sư tỷ, đừng suy nghĩ nhiều, lượng kiếp vẫn đang tìm đến! Chúng ta đi đánh bài trước đi. Tinh Vệ, Long Cát cũng đi chung đi!"
Cô Lương nắm lấy cánh tay của Thạch Cơ tung tăng chạy vào trong Điểu Sào, theo sau là Tinh Vệ và Long Cát.
...
Trên Hồng Hoang, Bạch Cẩm tìm kiếm cảm ứng trong cõi minh minh. Trong khe nứt của Đào Sơn, phát hiện ra một đứa bé sơ sinh chưa đầy ba ngày, hắn bế nó rời khỏi, sau đó đi vào Hồng Hoang muốn tìm thử xem có thể tìm được Khương Tử Nha hay Thân Công Báo không.
Ở phía bên kia, trong Mai Sơn, một con vượn trắng đang lăn tăn chạy về sơn động của nó, nó vừa vào trong sơn động thì đột nhiên sững sờ, trong sơn động vậy mà lại có một đứa trẻ sơ sinh của loài người trần trụi nằm ở đó.
Con vượn trắng thận trọng bước tới nhìn đứa bé sơ sinh, đột nhiên phát hiện trong tay đứa bé này cầm một cái ngọc phù, rất là phi thường.
Hai mắt Bạch Nguyên sáng lên, quay đầu nhìn xung quanh, lặng lẽ lấy phù ngọc từ trong tay đứa bé ra rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Một lúc sau, con vượn trắng dắt một con vượn mẹ chạy vào, khi quay lại thì đứa trẻ đã biến mất, con vượn trắng đứng lặng người.
Vượn mẹ đứng một bên gãi đầu nhìn vượn trắng đầy trìu mến, giơ vuốt chạm lên cơ ngực vượn trắng.
Bốp! Vượn trắng trực tiếp tát vượn mẹ ngã xuống đất rồi kéo nó ném ra ngoài, nó gào lên ‘u u’, tiếng gầm thét tức giận vang ra ngoài hang động.
...
Mười năm sau, Bạch Cẩm dẫn Dương Giao đi về phía Đông Hải, mười năm tìm kiếm cũng không thu được gì, trong cõi u minh tự có định số. Chẳng lẽ Khương Tử Nha này lại vô duyên với Tiệt Giáo ta sao?
Trong đêm, Bạch Cẩm dẫn Dương Giao đến Tam Quang Tiên Đảo, Dương Giao tò mò nhìn quanh, đây có phải là nhà của sư phụ không?
Grao! Một tiếng gầm bỗng vang lên, sức ép mạnh mẽ từ Quang Minh Đảo bay lên, trong sức ép đó xuất hiện ảo ảnh của một con thần thú to lớn, hình thù như một con thỏ có đôi tai dài phủ đầy vảy giáp kim mao, há cái miệng đỏ ngầu gầm rú vang trời lộ ra một đôi răng sắc nhọn, ngũ khí giữa thiên địa tụ lại vây quanh thần thú, thiên không minh nguyệt nhanh chóng bị nhuốm một màu đỏ như máu bao trùm khắp nơi.
Ở Đông Hải, đệ tử Tiệt Giáo lần lượt đi ra khỏi đạo trường nhìn về phía Quang Minh Đảo. Là Đại La Kim Tiên!
Dương Giao siết chặt tay Bạch Cẩm quay đầu nhìn về phía ảo ảnh hung thú, sợ hãi nói: "Sư phụ, cái đó là cái gì vậy? Trông thật đáng sợ."
"Đây là trạng thái tiến hóa cuối cùng của cương thi, Kim Mao Hống."
"Nó lợi hại lắm sao?"
"Cũng có thể coi là không tệ!"
"Sư phụ, người lợi hại hay Kim Mao Hống lợi hại?"
"Đương nhiên là sư phụ của ngươi rồi."
"Whoa!" Dương Giao nhìn Bạch Cẩm đầy ngưỡng mộ.