Thái Thượng nói: "Nếu đã có liên quan đến Nhân tộc, sư muội lại há có thể thoát thân?"
Sau đó hắn chắp tay nói: "Đến lúc mở Phong Thần lượng kiếp ra, e là vẫn cần sư muội ra tay."
“Lúc đó hãy tính đi!” Nữ Oa nương nương tiếp tục bước ra ngoài.
Ngũ Thánh còn lại cũng rời đi.
Trong Bích Du Cung, thân ảnh của Thông Thiên xuất hiện trên chủ vị, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Đồng Nhi, mau đi gõ Tụ Tiên Chung."
Thủy Hỏa đồng tử đang ngủ gà ngủ gật trong góc lập tức tỉnh lại, lau nước miếng, vội đáp: “Vâng!” Sau đó xoay người bước ra ngoài.
Keng!
Keng!
Keng!
Tiếng chuông giòn giã làm rung chuyển cả vùng Đông Hải, tất cả đệ tử nghe thấy tiếng Tụ Tiên Chung đều tập trung về phía Bích Du Cung, bỗng chốc Tiên Yêu tụ lại như kiến.
Trong Bích Du Cung rộng lớn, Thông Thiên ngồi trên chủ vị nơi cao bắt đầu giảng đạo.
...
Ở phía bên kia, ngay khi Thái Thượng trở lại Bát Cảnh Cung, Nguyên Thủy đã ghé thăm.
Hai người ngồi trong trà viên ở sân sau.
Nguyên Thủy hỏi thẳng: "Sư huynh, ngươi nghĩ sao về lần lượng kiếp này?"
Thái Thượng nhàn nhạt nói: "Chỉ là để đệ tử đi độ kiếp thôi mà."
"Ta định phá hủy Tiệt giáo."
Thái Thượng ngẩng phắt đầu nhìn Nguyên Thủy, kinh ngạc nói: “Nhị đệ, sao phải làm đến mức đó?”
Nguyên Thủy bình tĩnh nói: “Tiệt Giáo không có vật trấn áp khí vận nhưng lại có hàng ngàn hàng vạn đệ tử. Bây giờ vận khí của Tiệt Giáo đã hỗn tạp, nếu cứ tiếp tục như thế thì cả lượng kiếp này sẽ ảnh hưởng đến Thông Thiên, ô nhiễm đại đạo chi cơ của hắn.”
Thái Thượng lắc đầu nói: “Nhị đệ, nếu ngươi hủy đi Tiệt Giáo thì Thông Thiên sẽ hận ngươi thấu xương."
Nguyên Thủy hừ lạnh một tiếng, nói: "Hắn cũng không quản nghiêm, bản thân hắn đã không muốn trục xuất đệ tử, thế thì chỉ có thể để bọn ta ra tay. Đại huynh, đau dài chi bằng đau ngắn, rồi sẽ có một ngày hắn hiểu ra."
Thái Thượng trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài nói: "Để ta khuyên hắn lại vậy!"
"Nếu hắn chịu nghe lời thì sẽ không thu nhận những đệ tử này rồi. Đại huynh, sao ngươi cũng thiếu quả quyết như thế?"
"Nhị đệ, ngươi có từng nghĩ, nếu chúng ta hủy diệt Tiệt giáo thì Thông Thiên hắn sẽ đau lòng thế nào không? Suy cho cùng chúng ta cũng là huynh đệ mà!"
Nguyên Thủy suy tư một lúc rồi nói: “Vậy thì nhờ Đại huynh rồi.” Nói xong, thân ảnh hắn dần dần biến mất.
...
Một lúc lâu sau, trong Bích Du cung ở Kim Ngao Đảo, Thông Thiên kết thúc buổi giảng đạo. Hắn quan sát chúng đệ tử Tiệt Giáo bên dưới, nói: "Sau Vu Yêu lượng kiếp, đến nay đã quâ một ngàn bảy trăm năm mươi nguyên, một nguyên là một trăm hai mươi chín ngàn sáu trăm năm, tổng cộng là hai trăm hai mươi sáu triệu tám trăm nghìn năm. Trong khoảng thời gian này, nhân quả triền miên, tà khí phát sinh, một vòng lượng kiếp mới đã hình thành và sẽ chính thức mở ra trong sáu trăm năm nữa, lượng kiếp lần này là do bất mãn với Thần Linh trên Thiên Đình, Chu Thiên bất chuyển nên lượng kiếp lần này được gọi là Phong Thần lượng kiếp, Thánh Nhân khắp Hồng Hoang đều nằm trong kiếp này. Các ngươi nên nhớ, phải nhanh chóng đóng động tiên lại, tĩnh tâm đọc hai ba quyển Hoàng Đình! Thân về Tây thổ, trên bảng Phong Thần có danh nhân!"
Tất cả đệ tử Tiệt giáo đều cung kính chắp tay thi lễ, đáp: "Đệ tử sẽ tuân theo lời dạy của sư tôn."
Thông Thiên khẽ gật đầu nói: "Đều tự tán đi!"
Tất cả đệ tử Tiệt giáo lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
Hàng chục ngàn đệ tử bước ra khỏi Bích Du Cung theo từng nhóm đông đúc và đi ra ngoài, bọn hắn bàn luận xôn xao. Hầu hết bọn hắn đều chưa trải qua Vu Yêu lượng kiếp và cũng chẳng hề sợ hãi lượng kiếp, ai ai cũng có lòng tự kiêu là đệ tử Thánh Nhân, vẫn nói nói cười cười như trước đây.
Bạch Cẩm, Đa Bảo đạo quân và Võ Đương thánh mẫu đứng trước Bích Du Cung nhìn các đồng môn đi ra ngoài.
Đa Bảo nói: "Sư đệ, ngươi biết được bao nhiêu về Phong Thần lượng liếp lần này?"
Bạch Cẩm lắc đầu nói: "Ta hoàn toàn không biết!"
Đa Bảo cau mày nói: "Ngươi cũng không biết?"
Bạch Cẩm gật đầu.
Võ Đương thánh mẫu ôn hòa nói: "Sư phụ đã nói rồi, đóng chặt động phủ, tĩnh tâ, đọc hai ba quyển Hoàng Đình! Thân về Tây thổ, trên bảng Phong Thần ắt có danh nhân, chúng ta chỉ cần bế môn đọc kinh là được, không vướng phàm trần, không rước nhân quả.”
Bạch Cẩm xúc động nói: "Sư tỷ, lượng kiếp không có dễ tránh như thế, nhân quả liên lụy, nguyên thần mông muội, người nên nhập kiếp ắt sẽ phải nhập kiếp."
Đa Bảo bay ra bên ngoài.
Võ Đương thánh mẫu cũng nói: "Đi thôi!"
Bạch Cẩm theo Võ Đương thánh mẫu ra ngoài, tinh thần hơi hốt hoảng, cuối cùng cũng đến ngày này rồi sao? Bây giờ chắc ta an toàn rồi chứ!
Võ Đương thánh mẫu liếc Bạch Cẩm một cái, sau đó cười nói: "Sư đệ đừng nhăn trán nhíu mày nữa, ngươi là ái đồ của sư tôn, chỉ cần còn ở Tiệt Giáo thì sư tôn sẽ bảo vệ ngươi."
Bạch Cẩm nói thầm trong lòng: "Sợ rằng đến lúc đó sư tôn không thể che chở cho ta, tổ rớt trứng lại còn được sao? Chỉ mong hai vị sư bá thủ hạ lưu tình."
Võ Đương thánh mẫu tiễn Bạch Cẩm đến bờ biển của đảo Kim Ngao. Sau khi cúi đầu hành lễ, Bạch Cẩm liền tiến về phía Tam Quang Tiên Đảo.
Võ Đương thánh mẫu mỉm cười, sự đệ quá nhút nhát, thuộc về người an toàn nhất trong số các đệ tử Tiệt Giáo và cũng là người đáng phải lo nhất. Nàng quay người đi về phía Kim Ngao Đảo.