Nữ Oa nương nương bình tĩnh nhìn Linh Châu Tử.
Linh Châu Tử bị nhìn đến hoang mang, vội vàng quỳ xuống đệm, dập đầu kêu lên: "Nương nương, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, không có duyên sư đồ gì hết đâu. Ta không muốn làm đồ đệ của hắn, hắn cũng không muốn làm sư phụ của ta."
Nữ Oa nương nương đưa tay ra chỉ một cái, Linh Châu Tử liền nổ 'bùm' một tiếng hoá thành một viên linh châu lơ lửng trên tấm đệm. Xung quanh là bốn kiện Tiên Thiên bay quanh, Hoả Tiêm Thương, Hỗn Thiên Lăng, Càn Khôn Quyển và Phong Hoả Luân.
Nữ Oa nương nương nói: "Mang đi đi!"
Thái Ất Chân Nhân cung kính cúi đầu, vui mừng nói: "Đa tạ nương nương, đệ tử nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt."
Nữ Oa nương nương gật đầu.
Thái Ất Chân Nhân đứng dậy thu lại toàn bộ Linh Châu Tử, Hoả Tiêm Thương, Hỗn Thiên Lăng, Càn Khôn Quyển và Phong Hoả Luân rồi quay người và bước ra ngoài, bay khỏi Oa Hoàng Thiên.
Thanh Loan và Thải Phượng từ bên ngoài bước vào, đứng hầu ở hai bên giường mây.
Thanh Loan tò mò hỏi: "Nương nương, sao ngươi lại giao Linh Châu Tử cho Thái Ất Chân Nhân?"
"Tâm tính của Linh Châu Tử quá tệ, ương bướng ngang ngược, cần phải nhập kiếp để rèn luyện."
"Nhưng có thể giao cho Bạch Cẩm sư huynh mà! Bạch Cẩm sư huynh mới là người nhà của Oa Hoàng Cung chúng ta." Thanh Loan nói một cách dĩ nhiên.
Nữ Oa bình tĩnh nói: "Bạch Cẩm trời sinh lười nhác, thật thà chất phác.
Thái Ất Chân Nhân truyền tự Xiển Giáo, tuân thủ phép tắc. Linh Châu Tử phải bị ràng buộc và mài dũa thêm, Xiển Giáo mới là nơi phù hợp nhất."
Thanh Loan trầm ngâm gật đầu, quả thực Linh Châu Tử cần phải nghiêm khắc dạy dỗ, không mài giũa không thể thành tài, quả nhiên lựa chọn của Nữ Oa nương nương là đúng nhất.
"Thải Phượng!"
"Nương nương, ngươi có gì phân phó?"
"Ngươi đi đến hồng hoang, hót ba tiếng tại Tây Kỳ."
"Vâng!" Thải Phượng đáp rồi bước ra ngoài.
...
Tờ mờ sáng, bình minh ló dạng trên Đông Hải, tỏa ra kim quang vạn trượng.
"Chiếp!"
"Chiếp!"
"Chiếp!"
Ba tiếng hót lanh lảnh vang lên ở Tây Kỳ, xuyên mây xé trời, vang vọng khắp hồng hoang. Vô số tu sĩ mạnh mẽ đều cảm nhận được mà nhìn về hướng Tây Kỳ.
Trên Tam Quang Tiên Đảo, Bạch Cẩm vẫn còn đang ngủ say lập tức bị ba tiếng hót đánh thức. Hắn từ trên giường ngồi dậy nhìn về phía hồng hoang, lượng kiếp đã mở ra rồi. Hắn do dự một lát rồi lại nằm xuống ngủ thiếp đi. Có thể sống được ngày nào thì hay ngày đó, ngày tháng yên bình không còn bao nhiêu nữa!
Mặt trời lên cao ba sào Bạch Cẩm mới thức dậy, lười biếng đi ra bên ngoài. Bên ngoài đảo, một tên thiếu niên cương quyết đứng ở bờ biển nhìn mặt biển đến xuất thần.
Vẻ mặt Bạch Cẩm khẽ động, bước tới cười nói: "Dương Giao, chúc mừng ngươi đã đột phá Thái Ất Kim Tiên, tìm lại được bản ngã."
Dương Giao quay đầu nhìn Bạch Cẩm, đau lòng nói: "Đệ tử thà rằng không bao giờ trở thành Thái Ất Kim Tiên."
Bạch Cẩm thở dài nói: "Ngươi vẫn không quên được!"
Dương Giao nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: "Đệ tử vĩnh viễn sẽ không quên, năm đó phụ thân ta bị giết ở trước mặt ta, muội muội ta rơi xuống vực sâu ở trước mặt ta, mẫu thân ta vẫn lạc ở trước mặt ta. Một ngày nào đó, ta sẽ đánh tới Thiên Đình, chém hết tất cả những tên Thần Linh vô tình."
Bạch Cẩm cau mày nhìn bầu trời một lúc, thoải mái nói: "Hiện tại Phong Thần lượng kiếp đã mở ra, chúng ta có ngày sau hay không và ngày sau sẽ như thế nào, thật sự khó có thể nói trước. Thôi được, trước khi lượng kiếp mở ra, vi sư sẽ nói cho ngươi tất cả những gì ngươi chưa biết. Nếu sau này chúng ta có rơi vào trong lượng kiếp thì ngươi cũng sẽ không hối hận."
"Sư phụ, ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Vốn dĩ Hạo Thiên Thượng Đế đã bảo ta giữ bí mật. Lúc Giao Cơ bị trấn áp, hắn cũng bảo ta giữ bí mật, kết quả thế nào? Lại rơi vào kết cục thế này. Lần này vi sư quyết định không nghe lời hắn nữa, vi sư sẽ làm theo cách của mình."
Dương Giao đột nhiên mở to mắt, sao sư phụ lại liên quan tới Thiên Đế lạnh lùng vô tình kia? Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác hoang mang.
Bạch Cẩm vươn tay chỉ vào Dương Giao, thoáng chốc không gian liền biến dạng, hai người đi đến một tiểu sơn thôn. Trong tiểu sơn thôn khói bếp lác đác bay lên, thôn dân qua qua lại lại, lũ trẻ cười đùa chạy nhảy, yên bình và tự nhiên.
Dương Giao ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Đây là nhà của ta."
Hai nam hài dẫn một nữ hài chạy ra khỏi túp lều tranh, vui vẻ trượt lên trượt xuống trên một gò đất, lăn lộn khiến người dính đầy bụi đất.
Dương Giao đột nhiên bước tới vài bước, vô thức gọi: "Muội muội!" Sau đó, vẻ mặt lập tức ảm đạm. Đây đều là chuyện của quá khứ, không thể quay lại là không thể quay lại. Nhìn chằm chằm vào nữ hài đang cười đùa vui vẻ với đôi mắt ngấn lệ, hắn siết chặt bàn tay của mình.
Một thư sinh trung niên từ xa bước đến, trò chuyện và chơi đùa với ba đứa trẻ, sau đó còn kể chuyện cho bọn hắn nghe.
Dương Giao nhìn nam tử trung niên kia thì sững sờ một lúc, ký ức trong đầu lập tức tuôn ra giống như thủy triều. Thân ảnh sớm đã quên lãng dần dần hiện rõ, hắn lẩm bẩm nói: "Đại thúc Trương Bách Nhẫn."
"Đừng gọi là đại thúc, gọi là cữu cữu." Bạch Cẩm bỗng nói.
Dương Giao kêu lên: "Cái gì?" Hắn không thể tin được nhìn Bạch Cẩm. Cữu cữu? Cữu cữu nào? Trong lòng thoáng chốc cảm thấy bối rối.
Bạch Cẩm gật đầu, nói một cách khẳng định: "Đúng vậy, hắn chính là Hạo Thiên Thượng Đế, cữu cữu của ngươi."
"Làm sao có thể?" Dương Giao lẩm bẩm một câu rồi nhìn về phía Bạch Cẩm, hoảng mang hỏi: "Sư phụ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
"Ngươi cứ nhìn rồi sẽ biết."