Theo tiếng gào của Bạch Cẩm, người đi đường đi ngang qua nghe thấy hiếm lạ, nhao nhao tụ lại, ở bên cạnh sạp hàng chọn chọn lựa lựa, hiếu kỳ hỏi Bạch Cẩm, Bạch Cẩm cười ha hả đáp lời.
Bách tính tụ tập nhiều, việc buôn bán cũng tốt lên, tiếng đồng tiền lách ca lách cách truyền ra, tiền đồng rơi vào Bạch Cẩm trong rương nối liền không dứt.
Khương Tử Nha ngồi bên ngoài con hẻm nhỏ có phần trợn tròn mắt, quay đầu nhìn lại sạp hàng trống rỗng của mình, lại nhìn đến đám đông bên cạnh như trẩy hội, trong chốc lát lâm vào trong mờ mịt, mặt mo tức khắc đỏ lên, ta còn vừa mới khoe khoang với hắn.
Lại qua một lúc sau, Khương Tử Nha đứng ngồi không yên, mang theo lòng muốn học tập, đứng dậy đi về phía sạp hàng của Bạch Cẩm, theo đám người tiến vào bên trong sạp hàng.
Liền thấy khách hàng đều ở trên sạp lựa nhặt nhặt, trả tiền mua đồ, ông lão bán hàng bận bịu vui vẻ ra mặt, đâu còn dáng vẻ gì gọi là đáng thương?
Khương Tử Nha quét mắt lên bên trên tấm vải bố của cửa hàng, có đồ dùng sinh hoạt, có đồ chơi khắc gỗ, còn có một số thanh đồng khí, thạch khí dính bùn đất.
Ánh mắt Khương Tử Nha đột nhiên dừng lại ở một thạch khí, ở đây từ bên trong một đống lớn Thanh Đồng khí phong cách cổ xưa nhìn thấy một khối đá hình thang, tản ra linh khí, mơ hồ cảm giác được sự bất phàm.
Khương Tử Nha chỉ vào Thanh Đồng khí thạch khí, cười hỏi: "Lão ca, cái này bán thế nào? Cũng là hai đồng tiền sao?"
Lão già Bạch Cẩm biến thành đánh giá Khương Tử Nha, vuốt râu, ánh mắt lóe lên tia khôn khéo, cười ha hả nói: "Vẫn là lão ca ngươi có con mắt tốt, những vật này đều không giống như bình thường, tất cả đều là vật tổ truyền có lịch sử lâu đời của lão già ta, giá cả tầm thường không thể mua được, cũng không nằm trong phạm vi hai đồng tiền."
Một người phụ nữ đang cầm cây lược gỗ, cười ha hả nói: "Ngươi lão nhân này thật biết nhân cơ hội lừa người, những vật này của ngươi đều rỉ sét, có thể là vật gì tốt được?"
Lão đầu chịu không nổi kích thích, cầm lấy một bình rượu Thanh Đồng, kêu lên: "Ngươi thì biết cái gì? Cái bình rượu này tương truyền là Hiên Viên Đại Đế đã dùng qua."
Lại cầm lấy một thạch điêu, nói: "Bức thạch điêu này chính là do Hạ Hoàng bệ hạ tự tay điêu khắc."
"Còn có đôi đũa này, tương truyền là Nữ Kiều Nương Nương vợ Vũ Đế sở dụng."
Khương Tử Nha vuốt râu, cười ha hả nói: "Theo ý kiến của ta, thời gian những vật này được làm ra cũng không quá một năm."
Mặt mo lão già đỏ ửng, không cao hứng nói: "Một tên lão già nông thôn như ngươi thì biết cái gì? Tất cả đều không có mắt." Cẩn thận đặt xuống tất cả đồ đang cầm.
Khương Tử Nha xoay người cầm lấy một cái bầu rượu, nói: "Lão ca, vật này ta rất thích, bán thế nào?"
Lão đầu vội vàng hưng phấn nói: "Huynh đệ có mắt thật tốt, bầu rượu này gọi là Đỗ Khang Bình, tương truyền chính là bình rượu mà thánh hiền của Nhân tộc Đỗ Khang đại nhân đã sử dụng, là rượu chí bảo chân chính đó! Hôm nay ta gặp ngươi có duyên, coi như là kết giao bằng hữu, cũng không lấy của ngươi nhiều, không lấy ngươi một vạn, cũng không lấy ngươi tám ngàn, một ngàn đồng tiền ngươi lấy đi."
Khương Tử Nha cười ha hả nói: "Lão ca ngươi không thành thật, cái bầu rượu này rõ ràng mới làm được có một tuần."
Tất cả khách hàng xung quanh đều cười to một trận, khinh miệt nhìn lão đầu.
Lão đầu tranh cãi kêu: "Ta nói cho ngươi biết, đây thật sự là bầu rượu Đỗ Khang sử dụng."
Khương Tử Nha dựng thẳng một ngón tay lên nói: "Một trăm đồng tiền."
Lão già lập tức bắt tay Khương Tử Nha, kích động kêu: "Thành giao!"
Khương Tử Nha nhíu mày nhìn lão già, thì thầm nói: "Ta ta cảm giác giá cả ra cao, như vậy đi! Ngươi lại cho ta một kiện đồ vật."
Lão đầu hào phóng nói: "Có thể, tùy ý chọn, tùy tiện lựa."
Khương Tử Nha đưa tay từ bên trên sạp hàng, cầm lấy khối đá tản ra linh khí kia, nói: "Vậy thì lấy cái này đi! Vừa lúc ta buôn bán đang cần cái đệm."
Lão đầu dựng thẳng ngón tay lên, tán thưởng nói: "Ánh mắt huynh đệ thật tốt, tảng đá kia tương truyền chính là đá trụ trời..."
Người phụ nữ bên cạnh khó chịu gọi với vào: "Được rồi, ngươi đừng ba hoa nữa. Mau lấy cây trâm này cho ta xem một chút."
"Được, được! Tiểu nương tử, cây trâm này quả thực quá xứng đôi với ngài. Có câu tục ngữ nói thế nào nhỉ, dệt hoa trên gấm, ngài cũng là hoa lệ gấm vóc, cài cây trâm này lại càng thêm kiều diễm."
Khương Tử Nha lắc đầu thở dài, quả nhiên mình không phải người làm buôn bán! Sao có thể nói ra lời này được chứ, rõ ràng là phụ nhân này đã gần trăm tuổi.
Khương Tử Nha cầm bình rượu và viên đá chui ra khỏi đoàn người. Hắn cảm nhận được linh khí mỏng manh khi cầm viên đá trong tay, trong lòng càng thêm chắc chắn, nhất định là trong này có một món linh bảo nhưng tiếc là không ai có thể nhìn ra diện mạo vốn có của nó nên nó mới lưu lạc chốn phàm trần, rơi vào tay kẻ ngu dốt.
Sau giữa trưa, lão trượng do Bạch Cẩm biến thành vừa ngồi trong hẻm nhỏ đếm tiền, đắc ý cười ha ha. Tiếp đó hắn vác quang gánh, vừa lòng thỏa ý đi ra ngoại thành.
Khương Tử Nha không kìm được lời cảm thán: "Thế nhân ngu dốt, chỉ ham của rẻ mà không biết đến trân bảo!" Sau đó hắn tiếp tục bán mì của mình.
Bạch Cẩm đi ra khỏi thành, trên người chợt lóe sáng rồi biến lại dáng vẻ vốn có. Hắn ngoảnh đầu nhìn Triều Ca Thành, chân cất bước, thân ảnh lập tức biến mất chỉ trong nháy mắt.