Trong hoàng cung Triều Ca, Đát Kỷ đang nô đùa cùng Trụ Vương, ngươi đuổi ta trốn, người đã ngà ngà say.
Trụ Vương giang rộng vòng ôm, vừa lảo đảo nhào về phía Đát Kỷ vừa cười ha hả: "Mỹ nhân, mỹ nhân ơi ngươi trốn ở đâu?"
Hắn ôm Đát Kỷ vào lòng, nở nụ cười say khướt: "Mỹ nhân, ta bắt được ngươi rồi."
Đát Kỷ cầm một chén rượu đặt trước mặt Trụ Vương, dịu dàng thỏ thẻ nói: "Bệ hạ, hãy uống hết chén này đi!"
"Được, được!" Trụ Vương rướn đầu cắn chén rượu rồi ngẩng đầu uống rượu, cuối cùng uống hết một chén rượu, loạng choạng ngã xuống nền đại điện ngáy to. Đát Kỷ đứng tại chỗ, bần thần cúi đầu nhìn Trụ Vương.
"Khụ khụ, ngươi có thể mặc thêm y phục không?" Một giọng nói đột ngột vang lên.
Mặt Đát Kỷ biến sắc, thân ảnh xoay một vòng biến ra bộ váy dài. Nàng hung hăng quát: "Kẻ nào?"
Bạch Cẩm bước từ hư không ra, cười tủm tỉm nhìn Đát Kỷ.
Sắc mặt Đát Kỷ thoáng thay đổi, nàng vội vàng chắp tay thi lễ: "Bái kiến Thánh sứ."
Đằng sau tấm bình phong bên cạnh, hai nữ tử xinh đẹp vội vã đi ra, cũng vội vàng chắp tay thi lễ và cung kính hô: "Bái kiến Thánh sứ!"
Đát Kỷ hơi thấp thỏm bất an: "Thánh sứ đến đây vì chuyện gì?"
Trĩ Kê Tinh và Tỳ Bà Tinh cũng bồn chồn không yên, chẳng lẽ là vì chúng ta tiến vào hoàng cung mới dẫn Thánh sứ đến?
"Các ngươi không cần căng thẳng, nương nương đã nói cho ta biết chuyện của các ngươi. Các ngươi làm việc theo lệnh của nương nương, đương nhiên ta sẽ không làm khó các ngươi."
Bạch Cẩm cũng không nói dối, quả thật lúc trước hắn dẫn theo đại đội chấp pháp tới bái kiến Nữ Oa nương nương, nàng đã nhắc tới việc này.
Ba người nhóm Đát Kỷ thoáng nhẹ nhõm trong lòng, cảm kích nói: "Tạ ơn Thánh sứ."
Bạch Cẩm nghiêm túc cất lời: "Lần này ta đến đây vì có lời khuyên bảo. Các ngươi làm việc theo lệnh của Nữ Oa nương nương thì phải có trình tự quy tắc, đừng bôi nhọ thanh danh của nương nương, nếu dám làm xằng làm bậy, lạm sát kẻ vô tội thì khi lượng kiếp kết thúc chính là lúc xử lý các ngươi, đừng bảo ta không nhắc nhở trước!"
Ba người nhóm Thạch Cơ vội vàng quỳ bái: "Chúng ta không dám!"
Trĩ Kê Tinh giải thích trong nỗi lo sợ: "Tất cả là do Hoàng hậu ghét Trụ Vương, Phí Trọng và Vưu Hồn đặt bẫy hãm hại chứ thật ra không liên quan gì đến chúng ta cả."
Thạch Cơ cũng gật đầu lia lịa, thấp thỏm nhìn Bạch Cẩm.
Giọng điệu của Bạch Cẩm hơi dịu lại: "Các ngươi chỉ cần mê hoặc Trụ Vương khiến hắn mê muội bỏ mặc triều chính là được, không cần quan tâm tới những chuyện khác. Sau khi xong việc ta sẽ ban thần vị cho các ngươi, tu thành chính quả."
Ba người nhóm Thạch Cơ dập đầu bái lạy tỏ lòng cảm kích: "Tạ ơn Thánh sứ."
Bạch Cẩm giơ tay lên và bảo: "Các ngươi đứng dậy đi."
Ba người đứng lên, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Thạch Cơ ngập ngừng chốc lát, cung kính nói: "Ta không cần thần vị gì đó, cũng không cầu mong chính quả gì cả, ta chỉ cầu xin Thánh sứ cho ta gặp Nhân Hoàng Bệ Hạ một lần."
Bạch Cẩm kinh ngạc nhìn Thạch Cơ, nàng còn muốn dây dưa với Nhân Hoàng Hiên Viên nữa hả? Cũng đúng thôi, nếu không phải vậy thì các nàng đã chẳng tu hành ở lăng mộ của Hiên Viên.
Vào thời kỳ Hoàng Đế, ba yêu ở lăng mộ của Hiên Viên chỉ là ba tiểu yêu không có gì nổi bật, chưa từng thu hút sự chú ý của Bạch Cẩm, vì vậy đây xem như là lần đầu tiên bọn hắn gặp nhau.
Bạch Cẩm gật đầu: "Được! Ta theo ý ngươi!"
Thạch Cơ mừng rỡ hô: "Tạ ơn Thánh sứ!"
"Các ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi!" Thân ảnh Bạch Cẩm biến mất trong chớp mắt.
Ba nử tử nhóm Đát Kỷ cung kính bái lạy: "Cung tiễn Thánh sứ."
Trụ Vương nằm trên mặt đất lẩm bẩm: "Ái phi, mỹ nhân!"
Ba người Đát Kỷ đứng thẳng người.
Trĩ Kê Tinh cúi đầu nhìn Trụ Vương, giọng nói đong đầy lo lắng: "Tỷ tỷ, lão gia hỏa Tỷ Can kia vẫn luôn nói quanh bệ hạ rằng chúng ta là yêu quái, nếu không diệt trừ hắn thì sớm muộn gì thân phận của chúng ta cũng bị bại lộ."
Tỳ Bà Tinh phản bác: "Thánh sứ vừa mới nhắc nhở chúng ta không được lạm sát kẻ vô tội."
Đát Kỷ lên tiếng: "Không cần lo lắng, Trụ Vương không tin đâu."
Trĩ Kê Tinh tò mò hỏi: "Tỷ tỷ, vì sao ngài lại nói vậy? Lẽ nào ngươi đã có cách hay?"
Đát Kỷ nhìn Trụ Vương cúi đầu nằm gục, ung dung cất lời: "Chúng ta không cần làm gì hết, hắn sẽ tự lừa dối mình."
Trĩ Kê Tinh và Tỳ Bà Tinh mặt mày ngơ ngác, đây là đạo lý sâu xa huyền ảo gì thế?
...
Ở một nơi khác, lúc sẩm tối Khương Tử Nha gánh quang gánh trống không về nhà, không phải vì hắn đã bán hết hàng mà là do hắn bị quân mã hoảng sợ đụng ngã, bột mì rơi đầy đất không thể gom lại được, hắn chỉ có thể hậm hực về nhà.
Khương Tử Nha cả người trắng toát về đến nhà, Mã Thị lập tức ra đón. Thấy quang gánh trống không, nàng vui mừng bảo: "Phu quân vất vả rồi."
Sau đó nàng vội vàng bước tới gỡ quang gánh xuống và phủi bột mì trên người giúp hắn.
Khương Tử Nha lên tiếng: "Không vất vả."
Mã phu nhân chìa tay, vui vẻ nói: "Phu quân bán hết hai gánh mì, hẳn là bán được không ít tiền nhỉ!"
Thân hình Khương Tử Nha thoáng cứng đờ, sau đó hắn trả lời: "Không phải, mì bị con ngựa hoảng sợ xô đổ rồi."
"Gì cơ?" Mã Thị thốt lên đầy kinh ngạc, giọng điệu buồn bã: "Bảo ngươi bán rây lọc thì ngươi không đi, bảo ngươi bán mì thì ngươi đổ hết. Dù gì Mã Thị ta cũng là một bông hoa trong mười dặm thôn làng, sao lại lấy gã nam nhân vô dụng như ngươi cơ chứ! Sau này chúng ta phải sống thế nào đây!"