Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 425 - Chương 425: Bạch Cẩm Gặp Mã Thị

Chương 425: Bạch Cẩm gặp Mã Thị

Khương Tử Nha cũng tức giận, lập tức thở hổn hển quát: "Tại con ngựa bị tuột cương, vấp phải dây cương làm đổ gánh mì xuống đất, cùng lúc đó trời nổi gió to thổi mì đi mất. Nếu không phải con tiện nhân ngươi gây chuyện, nếu ngươi không bắt ta đi bán mì thì sao có thể xảy ra chuyện này?"

Khương Tử Nha sải bước đi vào trong một căn phòng, đóng sầm cửa lại.

Mã Thị tức giận mắng: "Chẳng phải tại ngươi vô dụng sao, còn oán trách trước, có phải tại ta đâu. Đúng là giá áo túi cơm! Cái đồ chỉ biết ăn ăn uống uống!" Nàng xoay người đi đến một căn phòng khác, đóng cửa cái rầm.

Khương Tử Nha ngồi trên giường trong phòng khách, vừa chán nản vừa đau lòng. Dù sao Khương Tử Nha mình đây cũng một lòng cầu tiên phỏng đạo, mục tiêu là lên Côn Luân Sơn nhưng tu đạo không thành, bị sư phụ đuổi đến trần thế, bây giờ còn phải gánh chịu cơn giận của một bà nương. Thật đáng giận, thật bực bội!

Nghĩ tới tu tiên vấn đạo, Khương Tử Nha bất giác sờ ống tay áo, lấy viên đá mua trên phố từ trong tay áo ra. Hắn tự lẩm bẩm một mình: "Bảo vật phong trần, thế nhân ngu dốt! Hôm nay Khương Tử Nha ta sẽ giúp ngươi khôi phục diện mạo ban đầu!"

Ngọc Thanh Tiên Lực trong tay hắn dung nhập vào trong viên đá. Rắc rắc rắc! Trên viên đá xuất hiện từng vết rạn như mạng nhện. Ầm! Đột nhiên viên đá nổ tung tỏa ra ánh sáng bao phủ khắp phòng.

Tâm thần Khương Tử Nha lập tức đi tới một tinh không yên tĩnh, một tế đàn cực lớn dựng trên vô số tinh vân tinh tuyền như trung tâm của cả tinh không vũ trụ.

Trong tinh không, Khương Tử Nha nhỏ bé tựa hạt bụi ngẩng đầu nhìn tế đàn uy nghiêm thần thánh kia, khó lòng kìm chế cảm xúc kính sợ.

Tế đàn xoay chầm chậm, tinh không xung quanh vỡ vụn, địa hỏa thủy phong diễn hóa, vô số thế giới ra đời, đông đảo chúng sinh trong thế giới quỳ lạy, hiến tế và cầu nguyện với tế đàn.

Khương Tử Nha hít sâu một hơi, cố đè nén ý muốn quỳ lạy. Hắn nhìn tế đàn bằng ánh mắt khó tin, đây.... rốt cuộc đây là pháp bảo gì thế? Hình như còn đáng sợ hơn cả sư phụ!

Ầm! Hư không vỡ tan tành, nhìn xuyên qua hư không vỡ nát có thể loáng thoáng trông thấy Thần, Ma chém giết và ba nghìn đại đạo diễn hóa.

Trong lúc Khương Tử Nha rơi vào không gian tế đàn, Mã Thị ở trong một căn phòng khác buồn bã rơi nước mắt. Nam nhân của mình kém cỏi như thế, ngày tháng sau này sống kiểu gì?

Bùm! Một đạo thánh quang màu trắng nở rộ, Mã Thị vội vàng lấy ống tay áo che mặt, híp mắt nhìn bạch quang.

Bạch Cẩm từ từ hiện ra trong bạch quang, thánh khiết không tì vết, gương mặt tươi cười, toàn thân toát ra khí tức hài hòa hệt như một vị thần linh đại từ đại bi.

Mã Thị cuống quít quỳ lạy, vừa dập đầu vừa kích động hô: "Thần tiên, bái kiến thần tiên!"

Giọng nói vang dội của Bạch Cẩm văng vẳng trong phòng: "Mã Thị, ngươi tích đức làm việc thiện nhiều đời làm thiên địa cảm động. Trời ban lương duyên cho ngươi, sao ngươi không trân trọng?"

Mã Thị ngẩng đầu, hỏi bằng giọng điệu vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc: "Thần tiên, ngài nói là trời ban lương duyên ư?" Nhất thời vô số ý nghĩ nảy ra trong đầu nàng, lẽ nào mình có người chân mệnh? Là phú thương hay là quan lớn?

Bạch Cẩm nở nụ cười ấm áp: "Khương Tử Nha chính là lương duyên của ngươi."

Mã Thị thốt lên đầy kinh ngạc: "Hắn á?" Nàng vội vàng nói: "Thần tiên ơi, ngài kiểm tra kĩ lại xem có phải nhầm rồi không! Khương Tử Nha vai không thể khiêng tay không thể xách, không biết nấu cơm, trồng trọt cũng chẳng xong, ngay cả làm buôn bán cũng liên tục lỗ vốn. Thế thì sao có thể gọi là lương duyên?"

Giọng nói vang dội của Bạch Cẩm lại vang lên: "Khương Tử Nha chính là đệ tử của Thánh Nhân, vốn có thần lực và khả năng bảo vệ xã tắc. Những việc ngươi nói không phải là điều hắn muốn. Chỉ cần ngươi kiên định ở bên cạnh hắn, khích lệ hắn, ủng hộ hắn, làm một hiền thê lương mẫu bày mưu tính kế cho hắn thì không lâu sau ngươi sẽ có được phú quý chốn nhân gian, thậm chí một ngày nào đó còn có hi vọng trở thành tiên thành thần, cùng tướng công ngươi như hình với bóng."

Mã phu nhân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Thật sao?"

Bạch Cẩm gật đầu, thái độ hiền hòa: "Những gian khổ ở hiện tại đều là khảo nghiệm dành cho ngươi."

Mã Thị gật đầu như giã tỏi, mừng rỡ nói: "Ta biết, ta biết rồi. Ta nhất định sẽ không rời không bỏ hắn, thấu hiểu hắn, ủng hô hắn, bày mưu tính kế cho hắn."

Bạch Cẩm gật đầu mỉm cười: "Tốt lắm! Ta không đành lòng thấy ngươi bỏ lỡ phúc duyên của mình nên mới hạ phàm chỉ dẫn cho ngươi. Đây là chuyện vi phạm Thiên điều, ngươi tuyệt đối không được tiết lộ cho người khác."

Mã Thị vội vàng che miệng, ra sức gật đầu.

Bạch Cẩm cười khẽ, thân ảnh nhạt dần rồi biến mất.

Một khắc sau hắn xuất hiện trên không trung chỗ trạch viện. Khương sư đệ không cần cảm ơn ta đâu, ta cũng không muốn thấy cảnh sau này các ngươi phu thê chia lìa, để rồi một mối nhân duyên tốt đẹp trở thành chuyện đáng tiếc. Phu thê đồng lòng mới có thể phát huy sức mạnh to lớn, nửa kia mệnh sao chổi thì cuộc sống không cần âu lo.

...

Bên trong căn phòng, đột nhiên Khương Tử Nha tỉnh lại, cúi đầu nhìn tế đàn ba nghìn tầng lấp lánh trong suốt, trong mắt đong đầy cảm xúc kích động. Bây giờ hắn đã biết lai lịch của tế đàn này.

Bình Luận (0)
Comment