Hỗn Độn chưa phân chia thiên địa, cuộc chiến Ma Thần mịt mù đằng đẵng.
Từ khi Bàn Cổ phá Hồng Mông, bắt đầu phân biệt trong và đục.
Chúng thần cấp bậc Tiên Thiên can dự vào Thiên đạo, cây cỏ đá núi đều thành thiện.
Muốn biết Ma, Thần ở đâu thì vái lạy tế đàn ba nghìn lần.
Khương Tử Nha đặt tế đàn lên giường, dứt khoát xoay người quỳ xuống đất không chút dơ dự. Cộp! Cộp! Cộp! Hắn dập đầu thật mạnh, mười lần, trăm lần, nghìn lần.
Sau ba nghìn lần, Khương Tử Nha ngẩng đầu lên, choáng váng nhìn tế đàn.
Ầm! Tế đàn trong suốt lấp lánh thần quang, lập tức chui vào trong cơ thể Khương Tử Nha. Hắn rên rỉ vì đau đớn, hoảng hốt giây lát rồi mừng rỡ reo lên: "Tế đàn Thần Ma, tạo hóa đó! Tạo hóa cực lớn đó! Trời không tuyệt đường Khương Tử Nha ta!"
Ban đầu hắn tràn đầy khát vọng đi tầm tiên vấn đạo, kết quả là học đạo trị quốc thống soái suốt mấy trăm năm, Tiên đạo chưa thành đã bị đuổi xuống núi đi tìm phú quý chốn hồng trần gì đó, sao Khương Tử Nha có thể cam lòng nhưng bây giờ tạo hóa cực lớn đã tới.
Trong Hỗn Độn, ba nghìn Ma, Thần dựng dục đại diện cho ba nghìn pháp tắc đại đạo. Sau này Bàn Cổ xuất thế, dốc sức phá vạn pháp, dùng Bàn Cổ Phủ chém giết Ma, Thần trong Hỗn Độn, khai thiên lập địa.
Thiên địa ra đời, ba nghìn đại đạo hóa Thiên đạo, bản nguyên của ba nghìn Ma, Thần rải rác khắp nơi hội tụ thành tế đàn Ma Thần, chí bảo cấp bậc đại tạo hóa.
Chúng sinh hồng hoang có thể hiến tế trên tế đàn Ma Thần, câu thông với ba nghìn Ma, Thần trong cõi u minh và nhận lễ vật từ Ma, Thần.
Khương Tử Nha vội vàng vươn tay, tế đàn Ma Thần hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Hắn ném ra, tế đàn nhỏ xíu bay lên cao rồi lơ lửng giữa không trung. Bản thể của tế đàn lấp lánh trong suốt tỏa ra uy năng khủng khiếp khiến người ta sợ hãi, nếu nhìn tế đàn lâu có thể trông thấy cảnh Thần, Ma chém giết, khai thiên lập địa.
Bây giờ phải thử uy năng của tế đàn Thần Ma này mới được! Khương Tử Nha lấy một miếng linh thạch đặt lên tế đàn, ôm lòng kỳ vọng chờ một lúc nhưng tế đàn không hề có phản ứng.
Hắn cắn răng lấy thêm một chiếc thạch ấn, thạch ấn có hình dạng như đỉnh núi, bên dưới có hai phù tự cổ xưa 'Phiên Thiên'.
Khương Tử Nha đặt Phiên Thiên Ấn lên tế đàn, chờ chốc lát nhưng tế đàn vẫn không phản ứng chút nào.
Khương Tử Nha không kìm được sinh lòng nghi ngờ, sao lại không có phản ứng? Lẽ nào tế đàn này hỏng rồi?
Hắn nhìn tế đàn uy nghiêm đại khí thuộc đẳng cấp cao trước mặt, thật sự không cam lòng đánh mất cơ duyên. Hắn cắn răng, lại lấy ra một chiếc thần kính. Thần kính có hai mặt âm dương, mặt dương màu trắng, mặt âm màu đen, chính là Tử Âm Dương Kính, bảo vật trấn động của Xích Tinh Tử.
Khương Tử Nha đặt thần kính lên tế đàn. Ầm! Tế đàn chấn động, linh thạch và hai món tiên khí trên đó lập tức vỡ vụn thành một đám khói bụi bay tứ tán.
Khương Tử Nha lập tức hét lên đầy xót xa: "Á! Tiên khí của ta!" Hắn vươn tay về phía tế đàn nhưng không nắm được cái gì, lòng đau như cắt.
Mình trải qua trăm cay nghìn đắng mới xin được hai món tiên khí này từ Vân Trung Tử sư huynh đó! Vì hai món tiên khí này mà mình phải bưng trà rót nước cho Vân Trung Tử sư huynh suốt hơn mười năm ròng, vậy mà bây giờ chớp mắt đã chẳng còn gì.
Khương Tử Nha giơ tay che ngực, lẩm bẩm nói: "Không giận, mình không giận, tế đàn Thần Ma có thể phá hủy hai món tiên khí này một cách dễ dàng chứng tỏ uy năng của nó vượt xa hai món tiên khí. Mình nên vui vẻ, đúng vậy, mình nên vui vẻ mới phải."
Lúc này Khương Tử Nha cũng đoán được không phải tế đàn Thần Ma bị hỏng mà là nó hoàn toàn không đếm xỉa tới pháp bảo mà mình hiến đế. Muốn hiến tế trên tế đàn Thần Ma thì không thể dùng pháp bảo bình thường. Từ điểm này có thể thấy đẳng cấp cao ngất của tế đàn Thần Ma.
Khương Tử Nha chậm rãi vươn tay, một viên châu xuất hiện trong lòng bàn tay. Hắn sờ viên châu trong tay, ánh mắt lộ rõ vẻ không nỡ. Đây là món linh bảo duy nhất của mình, là lễ vật sư phụ ban tặng, khác với Phong Thần Bảng và Đả Thần Tiên, đây là thứ chân chính thuộc về hắn. Thế nhưng vì tương lai sau này, bây giờ hắn phải liều thôi! Nếu tế đàn Thần Ma thật sự thần kỳ như hắn biết thì đại đạo có hi vọng!
Khương Tử Nha đặt linh châu lên tế đàn, cung kính chắp tay thi lễ: "Đệ tử sẵn lòng hiến tế viên linh châu này cung phụng Hỗn Độn Ma Thần."
Ầm! Địa hỏa thủy phong trên tế đàn diễn hóa Hỗn Độn, một cái bàn tay vàng khổng lồ vươn ra từ trong Hỗn Độn cầm lấy linh châu rồi lại rụt về.
Tiếp đó, một đôi mắt uy nghiêm hờ hững hiện lên trên tế đàn nhìn chằm chằm vào Khương Tử Nha, giọng nói hư ảo mông lung vang vọng trong đầu hắn: "Ngươi muốn cái gì?"
Toàn thân Khương Tử Nha run lên bần bật. Thật sự là giọng nói này quá đỗi uy nghiêm khiến người ta vô thức muốn quỳ lạy. Sau đó trong lòng hắn trào dâng niềm vui mừng khôn xiết.
Khương Tử Nha cố nén nỗi thôi thúc quỳ lạy, hắn lại chắp tay thi lễ lần nữa, đồng thời kích động nói: "Đệ tử muốn cầu Tiên đạo!"
Trên tế đàn tỏa ra một đạo thanh quang lờ mờ bao quanh Khương Tử Nha. Trong thanh quang, pháp lực trong cơ thể Khương Tử Nha bỗng tăng vọt trong nháy mắt, luyện thần phản hư, luyện hư hợp đạo.
Vèo! Hai mắt Khương Tử Nha phát ra thải quang mông lung, từ trong ra ngoài tỏa ra mùi hương thơm ngát, mái tóc trắng lấp lánh, thần thái phấn chấn. Hắn đã đạt cảnh giới Tiên Thiên cấp thấp nhất.