Bạch Cẩm xem một lát bỗng tâm huyết dâng trào, cảnh tượng trong Hạo Thiên Kính chợt thay đổi, chuyển sang Trần Đường Quan. Trong Trần Đường Quan mênh mông tuyết trắng có một cái ao nở đầy hoa sen, trong ao mọc một củ sen hình người cực lớn có mắt có mũi giống như con người.
Bên bờ ao có một phụ nhân đang nói chuyện với hắn, người củ sen bày ra vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Quả nhiên Na Tra vẫn biến thành thân củ sen, thế nhưng bản tính vẫn không thay đổi chút nào!
"Sư huynh!" Một tiếng gọi lanh lảnh vang lên bên ngoài.
Bạch Cẩm lập tức thu hồi Hạo Thiên Kính rồi nói: "Vào đi!"
Một thân ảnh mặc thanh y đi vào, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, giọng nói tràn đầy hâm mộ: "Đạo cung của sư huynh đẹp thật đấy!"
Bạch Cẩm đứng dậy, tươi cười đáp lời: "Nếu Thanh Loan sư muội thích thì có thể ở lại đây thêm mấy ngày, ngắm phong cảnh Đông Hải."
Thanh Loan tiên tử lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Thôi, ta không đi được! Ta còn phải về hầu hạ nương nương. Haiz, không hiểu sao bây giờ nương nương càng ngày càng khó hầu hạ."
Ài, đột nhiên Bạch Cẩm không biết phải tiếp lời thế nào. Nói xấu sau lưng nương nương, nàng không sợ bị xử lý sao?
"Sư huynh, lần này nương nương bảo ta đến đây vì có chuyện nhờ sư huynh giúp đỡ."
"Chẳng hay nương nương có gì sai bảo?"
Thanh Loan nghiêm mặt nói: "Linh Châu Tử được nương nương tạo hóa ra đời, chẳng khác nào hậu bối của nương nương nhưng tính cách vô cùng bướng bỉnh.
Phong Thần lượng kiếp lần này nương nương phái hắn xuống hạ giới, thứ nhất vì lượng kiếp kết thúc sẽ được một phần công đức, thứ hai là để hắn trải nghiệm tình cảm chốn nhân gian, rèn luyện tính cách. Thế nhưng Thái Ất sư huynh không biết dạy bảo đồ đệ khiến Na Tra càng ngang bướng hơn, suýt thì nhập Ma đạo. Hiện giờ nương nương vô cùng bất mãn, vì vậy người để ngươi đi dạy dỗ Na Tra."
Bạch Cẩm do dự giây lát rồi nói: "Sư muội, hiện tại Na Tra là đệ tử của Thái Ất Chân Nhân, nếu ta lỗ mãng can dự thì e là Thái Ất sẽ không nghe, lại còn phá hỏng tình cảm thắm thiết giữa sư huynh đệ chúng ta."
"Đây là mệnh lệnh của nương nương."
Bạch Cẩm lập tức chắp tay thi lễ, vẻ mặt nghiêm nghị: "Đệ tử tuân lệnh! Vì nương nương, dù phải lên trời xuống đất đệ tử cũng dám xông pha chứ đừng nói chi đến Thái Ất Chân Nhân."
Thanh Loan cười khúc khích: "Sư huynh, đây không phải chuyện xấu, điều này cho thấy nương nương không coi ngài là người ngoài. Nếu không nương nương đã chẳng sai ngài đi làm chuyện này đúng không?"
Bạch Cẩm đứng dậy, ủ ê nói: "Không coi ta là người ngoài thì sao trước đây không nghĩ tới chuyện để Na Tra bái ta làm sư phụ?"
Thanh Loan hắng giọng, vội vàng nghiêm mặt biện minh: "Sư huynh, trước đây ta đề nghị để Linh Châu Tử bái ngài làm sư phụ, dùng lí lẽ tranh luận với nương nương nhưng nương nương khăng khăng làm theo ý mình, ta cũng bó tay hết cách! Bây giờ nương nương càng thêm bá đạo, không chịu nghe lời khuyên của chúng ta, chúng ta cũng khốn khổ lắm!"
"Ha ha, vậy thì ta còn phải cảm ơn sư muội. Sư muội đến đúng lúc lắm, chỗ ta có mấy trái Ngưng Lộ Quả đã chín, để ta hái cho sư muội một ít."
"Sư huynh, sao ta có thể mặt dày như thế chứ?"
"Đặc sản nhà tự trồng chứ không phải thứ trân quý gì, sư muội đừng từ chối."
"Sư huynh, đây là Tiên Thiên Linh Căn đó! Ngay cả Oa Hoàng Cung cũng không có đâu."
Chốc lát sau Thanh Loan tay xách nách mang ra khỏi Điểu Sào trước sự tiễn biệt của Bạch Cẩm. Nàng bay lên trời, vừa mới lao lên đám mây thì có tiếng 'đùng' vang lên, một đạo sấm sét lóe sáng giữa bầu trời.
"Á!"
Toàn thân Thanh Loan cháy đen vì bị sét đánh trúng. Nàng rơi thẳng xuống dưới mang theo khói dày cuồn cuộn, rơi tõm vào trong biển rộng làm bọt nước văng tung tóe.
Trước Điểu Sào, Bạch Cẩm mấp máy khóe môi, mình đi cứu Thanh Loan hay là không đi cứu đây?
Hắn do dự mãi. Thôi, nhiệm vụ của nương nương vẫn quan trọng hơn, nếu mình không hoàn thành nhiệm vụ nương nương giao cho thì e là cũng rơi vào kết cục này.
Thanh Loan sư muội, ngươi tự cầu nhiều phúc đi! Bạch Cẩm mặc niệm cho Thanh Loan ba phút rồi lập tức xoay người bay về hướng khác.
Trước tiên hắn đi tới Thủy Tinh Cung ở Đông Hải, sau đó dẫn Tiểu Ngao Bính vào trong Trần Đường Quan.
Tiểu Ngao Bính ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm, tò mò hỏi: "Đại bá, chúng ta đi đâu vậy?"
Bạch Cẩm mỉm cười trả lời: "Đại bá đến đây vì có việc muốn nhờ giúp đỡ."
Ánh mắt Tiểu Ngao Bính sáng long lanh, hắn lập tức vỗ ngực nói: "Đại bá, có chuyện gì thì ngài cứ nói thẳng, dù lên núi đao xuống biển lửa điệt nhi cũng không từ chối."
Trong tay Bạch Cẩm xuất hiện một tấm ngọc phù, hắn bảo: "Lần này ta muốn ngươi đóng vai phàm nhân một lần."
Ngao Bính nghi hoặc: "Phàm nhân ư?"
Bạch Cẩm gật đầu: "Đúng vậy! Lát nữa ta ngăn cản Thái Ất Chân Nhân, ngươi hãy đặt tấm ngọc phù này lên đầu người củ sen, sau đó chúng ta sẽ diễn một vở kịch."
Tiểu Ngao Bính nhận ngọc phù, thắc mắc: "Người củ sen là gì?"
"Là ấu tể Lý Na Tra, nhân loại đánh ngươi hồi trước đó."
Hai mắt Ngao Bính chợt sáng ngời, vội vàng hỏi: "Ta có thể đánh hắn không?"
"Được chứ, đừng đánh chết là được. Tên xú tiểu tử kia đúng là thiếu đòn mà."
Tiểu Ngao Bính phấn khích reo lên: "Tuyệt vời!" Hắn xoa tay nóng lòng muốn thử.