Tiểu Ngao Bính lấy một tấm ngọc phù ra, thẳng tay in lên đầu Na Tra.
"Khoan đã, ngươi đang làm gì thế?" Giọng nói của Na Tra tràn đầy bất an.
"Đương nhiên là thứ tốt, chuẩn bị riêng cho ngươi đấy!" Tiểu Ngao Bính vừa nhìn Na Tra không thể động đậy vừa cất tiếng cười hì hì quái dị.
Ngọc phù hóa thành một đạo phù văn biến mất trong cơ thể Na Tra.
"Ưm!" Na Tra rên rỉ, thân củ sen lắc lư không ngừng. Đây là phản ứng lớn nhất trong khả năng của hắn rồi.
Nhìn Na Tra chẳng có tí sức lực nào như thế, bỗng dưng Tiểu Ngao Bính không còn muốn bắt nạt hắn nữa, bèn đứng dậy rời đi. Hắn nhảy lên rồi đáp xuống bờ ao, xoay người đi ra ngoài.
Khi Tiểu Ngao Bính ra khỏi cổng trạch viện, một thân ảnh bước ra từ hư không bên cạnh hắn.
Ngao Bính vui vẻ khoe: "Đại bá, ta đã đặt ngọc phù xong rồi."
Bạch Cẩm vươn tay dắt tay hắn, cất lời khen ngợi: "Ừ, tốt lắm! Chúng ta đi thôi!" Thân ảnh hai người lập tức biến mất trong nháy mắt.
Sau đó Thái Ất Chân Nhân với dáng vẻ chật vật xuất hiện, há miệng thở hổn hển, nét mặt giận dữ.
Hắn vung phất trần, y phục rách rưới trên người trở nên gọn gàng sạch sẽ mới toanh ngay tức thì. Hắn chỉnh trang lại đầu tóc rồi bước nhanh về phía trạch viện. Vừa trông thấy Na Tra củ sen trong ao, hắn lập tức thả lỏng tâm trạng. Vẫn ổn, vẫn ổn!
Na Tra vội vàng nói: "Sư phụ, sư phụ đi đâu thế? Vừa rồi có con rồng nhỏ chạy đến đây đặt một thứ kỳ quái lên đầu ta."
Thân ảnh Thái Ất Chân Nhân chợt lóe sáng rồi xuất hiện bên cạnh Na Tra, đặt tay lên đỉnh đầu hắn. Một luồng pháp lực nồng đậm bao bọc Na Tra.
Một lát sau Thái Ất Chân Nhân thu tay về, lắc đầu bảo: "Vi sư không phát hiện thấy gì hết."
Na Tra vội vã thúc giục: "Sư phụ, người nhìn kỹ coi, chắc chắn là hắn đã đặt thứ gì đó."
Thái Ất Chân Nhân bình tĩnh cất lời: "Ta đã bảo không có thì tất nhiên là không có." Sau đó hắn xoay người đi ra ngoài.
Na Tra cuống quít gọi: "Sư phụ, sư phụ!"
Thân ảnh Thái Ất Chân Nhân biến mất rất nhanh, sau một khắc đã xuất hiện trên một ngọn núi cao. Trên đỉnh núi có một nữ tử duyên dáng mặc thải y đang đứng nhìn mây cuốn mây tan.
Thái Ất Chân Nhân chắp tay thi lễ: "Thải Phượng sư muội."
Thải Phượng chắp tay đáp lễ: "Sư huynh!"
Hai người đứng thẳng lên.
Thái Ất Chân Nhân bình tĩnh cất lời: "Lần này Bạch Cẩm đến theo lệnh của nương nương phải không?"
Thải Phượng gật đầu cười khẽ: "Sư huynh vừa đoán đã đúng."
Thái Ất Chân Nhân bình thản đáp lời: "Điều này không khó đoán. Bạch Cẩm có tính lười biếng, ngoại trừ thỉnh an sư bá và sư phụ ta, hắn hiếm khi rời khỏi Tiệt Giáo. Lần này tự dưng hắn đến Trần Đường Quan nhất định là có nguyên nhân nào đó, lại thêm sư muội xuất hiện, không khó xác định hắn đến vì Na Tra. Ta chỉ không tài nào hiểu nổi, nếu nương nương đã để Na Tra bái ta làm sư phụ thì tại sao còn bảo Bạch Cẩm đến xen ngang?" Giọng điệu ẩn giấu cảm xúc không vui.
Thải Phượng nhìn Thái Ất Chân Nhân, nghiêm túc nói: "Sư huynh, nương nương rất không thích hành vi của ngươi. Trước đây nương nương cho phép Na Tra bái ngươi làm sư phụ với ý định ban đầu là muốn dùng quy củ nghiêm khắc của Xiển Giáo để quản thúc Na Tra, thế nhưng ngươi đã khiến nương nương thất vọng.
Chẳng những ngươi không dạy dỗ Na Tra đàng hoàng mà còn khiến hắn càng ngang bướng hơn, coi trời bằng vung. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn nhất định sẽ nhập Ma đạo! Bây giờ nương nương sai Bạch Cẩm sư huynh đến để cứu Na Tra, ngươi có gì muốn phản bác không?"
Thái Ất Chân Nhân vội vàng lên tiếng: "Sư muội có điều chưa biết, đây là cách giáo dục của ta, lên voi xuống chó mới có thể tỉnh ngộ."
Thải Phượng lắc đầu: "Ngươi đoán xem nương nương có tin không? Sư huynh, nương nương giao Na Tra cho ngươi xuất phát từ lòng tín nhiệm đối với ngươi. Sư huynh à, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi!"
Thải Phượng biến thành một đạo thải quang phóng lên trời.
"Haiz!" Thái Ất Chân Nhân thở dài thườn thượt. Tức quá đi mất! Nương nương, ngài hãy nghe ta giải thích! Ta thật sự có kế hoạch mà! Ta đã chuẩn bị Linh Lung Bảo Tháp.
...
Ba tháng sau, gió xuân thổi qua đại địa, vạn vật hồi sinh.
Ba thân ảnh đứng trong Liên Hoa Uyển bên ngoài Trần Đường Quan. Lý Tịnh hơi hồi hộp, Ân phu nhân vừa kích động vừa lo lắng, Thái Ất Chân Nhân bình tĩnh.
Trong ao có linh khí hội tụ, quang hoa lưu chuyển, từng bông sen nở rộ tỏa hương thơm thoang thoảng.
Ầm! Đột nhiên ao nước nổ tung, cánh hoa và bọt nước bay lả tả rợp trời, một tiểu hài mặc váy hoa sen lao từ trong quang hoa ra.
Tiểu hài nhảy lên rồi bay xuống bờ ao, cười sằng sặc đầy hưng phấn: "Na Tra ta đã trở lại rồi đây!"
Ân phu nhân kích động thốt lên: "Hài tử!"
Na Tra lập tức chạy về phía Thái Ất Chân Nhân. Khi chạy tới trước mặt Thái Ất Chân Nhân, hắn lập tức chìa tay ra và nói: "Sư phụ, trả pháp bảo cho ta."
Lý Tịnh lập tức trịnh trọng chắp tay thi lễ: "Xin tiên trưởng giữ lại pháp bảo, đừng đưa cho tên nghiệt chủng này."
Na Tra nhíu mày nhìn hắn: "Này, ngươi có ý gì?"
Lý Tịnh nổi giận: "Ngươi gây họa còn ít sao? Tai kiếp của Trần Đường Quan lần này đều là do ngươi gây ra, nếu lại đưa pháp bảo cho ngươi thì không biết ngươi sẽ gây ra biết bao tai họa nữa."