Sao Na Tra có thể khôi phục thực lực lại được? Thậm chí còn mạnh hơn cả lúc trước. Lục Hỏa Yêu Vương giật mình kinh sợ, báo thù hay pháp bảo gì đó đều ném hết ra sau đầu, hắn vội vàng quay đầu chạy thẳng vào trong núi.
"Yêu ma kia chạy đi đâu?" Na Tra hét lớn một tiếng, chân đạp lên Phong Hỏa Luân bay tới, Hỏa Tiêm Thương trong tay chỉ thẳng vào Lục Hỏa Yêu Vương.
Lục Hỏa Yêu Vương sợ hãi kêu lên: "Na Tra, ngươi tha ta lần này, ta cam đoan sau này tuyệt đối không bước vào Trần Đường Quan nửa bước.”
Ầm! Hai bóng người chiến đấu trên không trung, mỗi một lần giao thủ đều có thần quang bắn tung tóe ra xung quanh tạo ra dư chấn giống như gợn sóng không ngừng tản ra, Lục Hỏa Yêu Vương miễn cưỡng lắm mới có thể đỡ được.
Một lát sau, một tiếng “Gừ” vang lên, một con chuột lang vàng khổng lồ đột nhiên hiện ra giữa không trung, nó nhe miệng đầy răng nanh rít gào với Na Tra.
Na Tra xông tới chỗ con chuột vàng kia, sau mấy lần giao thủ, Hỗn Thiên Lăng bay ra từ trên người Na Tra rồi quấn quanh con chuột khổng lồ siết chặt nó lại.
"Gừ!” Con chuột vàng kia kêu lên thảm thiết. Nó hộc máu rồi nện xuống đống phế tích phía dưới, ra sức giãy dụa.
Na Tra từ trên bầu trời giáng xuống giống như một đầu Hỏa Long vừa bay xuống trần gian, xung quanh ‘ầm ầm’ nổ tung, gạch đá văng tung tóe, khói bụi bốc lên mù mịt.
"Na Tra, thù này không đội trời chung." Trong tiếng gầm phẫn nộ, nguyên thần của một con chuột lang vàng nhanh chóng phóng lên trời.
"Ngươi trốn đi đâu?" Na Tra đuổi theo sát nút, trường thương đâm xuyên qua nguyên thần của con chuột kia.
"A!" Trong tiếng kêu thảm thiết, con chuột đó vặn vẹo một lúc rồi tan thành mây khói.
Na Tra đứng trên cao xoay ngang trường thương, mỗi một lần giơ tay liền có một tia sáng bạc phóng đi. Càn Khôn Quyển quay lại tay hắn. Yêu thú sống sót bên ngoài thành trì hoảng loạn chạy trốn, trong thành không còn một con yêu nào còn sống sót, mùi máu tanh tràn ngập không gian.
Na Tra tựa như một vị Sát Thần đứng sừng sững trên không trung.
Ân phu nhân đứng dậy, ngẩng đầu kêu lên mừng rỡ: "Na Tra!”
“Na Tra!”
“Na Tra!”
“Na Tra!”
......
Dân chúng trong thành cũng nối đuôi nhau bước ra khỏi nhà, bọn hắn kích động lớn tiếng reo hò. Tiếng reo vang từ lác đác đến nhất trí, từ thưa thớt đến đông đảo, cuối cùng thành tiếng hoan hô to lớn vang vọng khắp Trần Đường Quan.
Na Tra đứng trên cao nhìn xuống Trần Đường Quan, vẻ mặt hoảng hốt, trong lòng dâng lên một cảm giác như vừa được khai sáng. Đây mới là việc ta nên làm, đây mới là sứ mệnh của ta, hắn nắm chặt Hỏa Tiêm Thương trong tay.
"Na Tra!”
Một giọng nói chấn động thiên địa, một đạo thần quang từ trên bầu trời tối đen chiếu xuống, dân chúng Trần Đường Quan đồng loạt yên lặng ngẩng đầu nhìn thần quang chói mắt kia.
Bạch Cẩm đạp tường vân chậm rãi đáp xuống từ thần quang ấy, đi theo phía sau hắn chính là Ngao Bính.
Na Tra ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm, cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai?”
Lý Tĩnh hốt hoảng, vội vàng quát to: "Na Tra không được vô lễ!”
Sau đó liền quỳ xuống, kích động kêu lên: "Tổng Binh của Trần Đường Quan, Lý Tĩnh bái kiến Thánh sứ Nhân tộc.”
Ân phu nhân cũng vội vàng quỳ lạy: "Ân Tố Tri bái kiến Thánh sứ.”
Na Tra thấy cha mẹ tôn kính đối phương như thế, trong lòng thầm hiểu người này có lai lịch không nhỏ nên liền làm lễ theo: "Lý Na Tra của Trần Đường Quan bái kiến Thánh sứ Nhân tộc.”
Giọng nói của Bạch Cẩm vang vọng khắp thiên địa: "Na Tra, kiếp trước ngươi là Linh Châu Tử của Oa Hoàng Cung, bởi vì tính tình bướng bỉnh nên bị Nữ Oa nương nương đuổi xuống nhân gian, ứng lượng kiếp sinh ra, mong ngươi mài giũa tâm tính. Sau khi hạ phàm, ngươi bái Thái Ất Chân Nhân làm sư phụ nhưng lại không chăm chỉ tu hành, tính tình càng ngày càng ngoan cố. Ỷ bản thân có sức lực mà làm bậy, gây hại cho dân chúng Trần Đường Quan, tàn sát sơn tinh mộc quái xung quanh. Sau còn đánh chết Dạ Xoa Tuần Hải của Đông Hải, bắn chết đồng tử của Khô Lâu Đảo chi chủ thuộc Đông Hải là Thạch Cơ, hung tàn thành tính. Mặc dù đã tự nguyện dùng mạng bồi thường nhưng căn bản không thay đổi. Ngô mệnh Ngao Bính phong bế tu vi của ngươi, cất giấu pháp bảo của ngươi, đày ngươi xuống phàm trần ba năm để mài giũa tâm tính. Khi nào ngươi có dũng khí, không sợ hãi, có lòng thương xót chúng sinh thì mới có thể phá giải phong ấn, niết hỏa trọng sinh.”
Na Tra theo bản năng nhìn thoáng qua Ngao Bính, sao hắn lại cảm thấy đối phương rất quen thuộc vậy?
Ngao Bính đáp lại hắn bằng một nụ cười sáng lạn.
Na Tra đứng giữa không trung quỳ, dập đầu chân thành nói: "Bái tạ Thánh sứ! Thánh sứ ân điển, đệ tử vĩnh viễn không quên!”
Bạch Cẩm khẽ gật đầu, chậm rãi nói: "Ta có một viên minh châu, lâu ngày bị bụi bặm phủ vùi. Hôm nay lau bụi lại thấy quang mang sáng rọi, chiếu khắp sơn hà. Na Tra, ngươi nên ghi nhớ những cảm ngộ đã nhận được ngày hôm nay, chớ có đi sai đường, nhớ lấy mà quý trọng.”
Na Tra cung kính nói: "Vâng, đệ tử ghi nhớ trong lòng!”
Bạch Cẩm cùng Ngao Bính chậm rãi bay lên rồi biến mất trong thánh quang.
Lý Tĩnh và Ân phu nhân cung kính bái lạy: "Cung tiễn Thánh sứ Nhân tộc!”
Na Tra cũng cung kính kêu lên: "Cung tiễn Thánh sứ Nhân tộc.”
Toàn bộ dân chúng Trần Đường Quan đều cúi xuống bái lạy: "Cung tiễn Thánh sứ!”