Bạch Cẩm bỗng cất giọng hỏi: "Ngươi còn liên hệ với Hiên Viên không?”
Xi Vưu gật đầu cười ha ha: "Có! Hiên Viên ở trong Hỏa Vân Động, hắn hâm mộ ta được ở bên ngoài tự do tự tại nhưng hắn lại không ra được! Ha ha ha!”
“Vậy ngươi đã nghe nói qua Tam Yêu của Hiên Viên Mộ chưa?
Xi Vưu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không có! Ta chưa nghe hắn nhắc đến chuyện này bao giờ. Sư phụ, để lát nữa ta đi hỏi Hiên Viên.”
"Không cần hỏi."
Xi Vưu cẩn thận nhìn Bạch Cẩm một cái, sao đột nhiên hắn cảm thấy sư phụ có vẻ không vui.
Một lát sau, Bạch Cẩm bay vào một khu rừng.
Trong rừng cây, Bình Tâm nương nương đang nhìn một đám Thực Thiết Thú chơi đùa, có hai con Thực Thiết Thú non đang ngốc nghếch ngồi dưới chân Bình Tâm nương nương gặm trúc non.
Bạch Cẩm lập tức tiến lên thi lễ, cười nói: "Đệ tử bái kiến nương nương, đệ tử đến thỉnh an nương nương, chúc nương nương cát tường như ý!”
Bình Tâm nương nương vẫy vẫy tay cười nói: "Bạch Cẩm, đến xem thú ta nuôi có đáng yêu hay không.”
Bạch Cẩm đứng dậy bước lại gần, nghiêm túc nói: "Trong mắt đệ tử, thứ xinh đẹp và đáng yêu nhất thế gian cũng không bằng một phần vạn của nương nương.”
Bình Tâm nương nương bật cười thành tiếng: "Ngươi chi được cái miệng ngọt.”
"Nương nương, đó đều là lời thật lòng của đệ tử, thiên địa có thể chứng giám!"
Bình Tâm nương nương cười nói: "Cái miệng của ngươi chẳng có thiên địa nào chứng giám được đâu.”
Bạch Cẩm nhìn bốn phía rồi nhảy lên một gốc cây, trong nháy mắt lại có hai cây mây lác đác vài đóa hoa buông xuống, giữa dây mây là một tấm vải dệt dài, lại là một cái xích đu hoàn toàn mới.
Bạch Cẩm từ trên cây nhảy xuống, khom lưng đưa tay mời, hắn cười nói: "Nương nương, đây là xích đu đệ tử làm cho người, Tam Giới chỉ có một cái này mà thôi, mời nương nương ngồi lên.”
Bình Tâm nương nương mỉm cười, nàng đi tới chỗ xích đu rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Bạch Cẩm đứng ở phía sau nhẹ nhàng đẩy xích đu để Bình Tâm nương nương đung đưa trong gió nhẹ.
Hai con Thực Thiết Thú non chạy như bay tới, tò mò nhìn xích đu không ngừng lay động, sau đó lại chạy tới bắt lấy chân Bình Tâm nương nương.
Bình Tâm nương nương cười nói: "Vu Tộc rời khỏi vị trí nhân vật chính của thiên địa, không có đánh đánh giết giết, hiện tại lại có vẻ càng thoải mái.”
"Đó là bởi vì có nương nương ở đây, nếu không có nương nương chấn nhiếp đám thần thánh ở hồng hoang thì dù có trốn xuống Địa Phủ, Vu Tộc cũng tránh không thoát khỏi số mệnh bị người khác lợi dụng."
Bình Tâm nương nương gật đầu, cảm khái nói: "Đúng vậy! hồng hoang hiểm ác, Tiên Thần Yêu Ma vô thường, cường thịnh rồi cũng phải suy vong. Bây giờ ngươi đang ở trong lượng kiếp, cũng nên cẩn thận hơn.”
"Không dối gạt nương nương, lần này đệ tử đến đây chính là vì lượng kiếp, xin nương nương giúp đỡ!"
"Nếu ta ra tay, lượng kiếp sẽ diễn hóa càng đáng sợ."
"Đệ tử nào dám làm phiền nương nương ra tay, chỉ cầu nương nương cho đệ tử được sử dụng Lục Đạo Luân Hồi Bàn hai lần."
Bình Tâm nương nương gật đầu nói: "Được! Nhưng chính ngươi phải chú ý chừng mực, chớ để lượng kiếp đi đến mức không khống chế được.”
"Đa tạ nương nương, đệ tử hiểu rõ." Bạch Cẩm mừng rỡ đáp.
…
Ngày hôm sau, dân chúng Trần Đường Quan vẫn đang xử lý chỗ thi thể yêu thú, Na Tra một mình đi đến Liên Hoa Uyển ngồi vắt vẻo trên đầu tường, trong miệng gặm trái cây nhìn về phía hai cây trường thương cắm trên mặt đất. Vẻ mặt hắn hơi hoảng hốt, phảng phất nhìn thấy một thiếu niên đứng bên cạnh trường thương, lại phảng phất cảm giác được hắn lại xuất hiện bên cạnh mình ròi cướp trái cây của mình.
Bàn tay của Na Tra chợt trống rỗng, hắn giật mình một cái rồi vội vàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy bên cạnh có một thiếu niên áo xám đang lắc lắc chân gặm trái cây.
Na Tra kinh hãi kêu lên: "Ngao Thiên!"
Thiếu niên giơ trái cây trong tay lên, cười hì hì: "Na Tra, ta đã trở lại.”
Đôi mắt Na Tra chứa đầy sự xúc động, hắn nắm lấy tay Ngao Thiên. Hiện tại tu vi đã khôi phục, có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng cuồn cuộn trong cơ thể Ngậo Thiên, đột nhiên liền nghiêm mặt: "Ngươi không phải Ngao Thiên, rốt cuộc thì ngươi là ai?”
Ngao Thiên liếc Na Tra một cái, tức giận nói: "Ngay cả ta cũng không nhận ra? Nghênh phong niệu tam xích.”
Na Tra theo bản năng nói: “Thuận phong nhất phao thỉ.”
Sắc mặt của Na Tra liền trở nên khó hiểu, đây chính là ám hiệu của hắn và Ngao Thiên, ngay cả phụ thân và mẫu thân của hắn cũng không biết, sao tên này lại biết?
Na Tra không tin hỏi lại: "Ngươi thật sự là Ngạo Thiên sao?”
Ngao Thiên gặm một miếng trái cây: "Nếu là hàng giả cho trả lại.”
Na Tra đột nhiên nói: "Chuyện đắc ý nhất của ngươi là gì?”
Ngao Thiên đắc ý nói: "Đánh ngươi hai tháng.”
Na Tra ôm lấy Ngao Bính cười to: "Ngạo Thiên, thật sự là ngươi, ngươi còn sống thì tốt quá.”
Ngao Thiên đẩy Na Tra ra, đắc ý nói: "Ngươi lại nhìn xem ta là ai?”
Trên đầu mọc ra sừng, phía sau lỗ tai hiện lên vảy lấp lánh, khuôn mặt cũng có chút thay đổi, hiện ra gương mặt vốn có.
Na Tra kinh hãi kêu lên: "Là ngươi, Ngao Bính!”
Ngao Bính đắc ý nói: "Không ngờ tới chứ gì?”
Na Tra lập tức xoay người, hung tợn kêu lên: "Ngươi còn đánh ta hai tháng, thì ra ngươi đang đùa giỡn ta? Lên nào, chúng ta đánh một trận nữa.”
“Ta sợ ngươi chắc!” Ngao Bính cũng lập tức đứng dậy.
Hai người đồng thời nhảy khỏi đầu tường, vươn tay cầm rút một cây trường thương cắm ở phía dưới rồi xông vào nhau chiến đấu.
Hai người đều ăn ý không dùng đến pháp lực, bóng hai người quần lấy nhau, cỏ vụn bay tán loạn, khói bụi bốc lên bốn phía.