Thời gian chậm rãi trôi qua, Khương Tử Nha mở cửa hàng hai đồng tiền ở Triều Ca, cuối cùng lại kết thúc bằng việc phải bồi thường vì kinh doanh lỗ vốn, thế là hắn đổi sang bói toán. Lần này thì lại làm ăn phát đạt nhưng lúc bói quẻ lại nhìn thấu được chân thân của Tỳ Bà Tinh, hắn dùng Ngọc Thanh Phù Trâm khắc chế tỳ bà tinh rồi định sẽ thiêu chết nó, cuối cùng lại thành ra chọc giận Đế vương, chỉ có thể dẫn theo thê tử hốt hoảng chạy trốn về hướng Tây Kỳ.
Sau đó Văn Vương bên ngoài thành Tây Kỳ đưa Khương Tử Nha lên làm thừa tướng, Trụ vương không lên triều, mặc kệ chuyện quốc gia, Phí Trọng Vưu một tay che trời, toàn bộ Đại Thương lâm vào cục diện gian thần làm loạn, Hoàng Phi Hổ, Bỉ Can và các trung thần đều bị hãm hại.
Sau khi Khương Tử Nha cầm quyền, đất nước nhanh chóng phát triển, Khương Tử Nha cũng nhân lúc này mà tìm kiếm kỳ trân dị bảo khắp nơi, phàm là thế lực cường đại nào có pháp bảo thì Khương Tử Nha đều dung danh hiệu vì chính nghĩa, cuối cùng chinh phạt hết tám trăm chư hầu chung quanh, ngay cả Sùng Hắc Hổ là thế lực mạnh nhất cũng không cản được vó ngựa của Tây Kỳ.
Không lâu sau khi đánh bại Sùng Hắc Hổ, Văn Vương cũng già nua qua đời, cả Tây Kỳ chịu tang.
Trong khi Tây Kỳ đang đắm chìm trong nỗi bi thống mất đi Văn Vương, Khương Tử Nha một mình trốn trong đại điện, trước mặt hắn treo lơ lửng một tế đàn trong suốt, trong mắt hắn có vẻ vô cùng phấn khích, rốt cục lại có thể hiến tế.
Khương Tử Nha lấy ra một cái mai rùa cùng tám đồng tiền đặt ở trên tế đàn, cung kính nói: "Đệ tử Khương Tử Nha hiến tế hậu thiên bát quái bói toán chí bảo, cầu Ma Thần thương xót.”
Ong! Tế đàn hơi chấn động, địa hỏa thủy phong biến thành hỗn độn chi khí bao vây toàn bộ tế đàn.
Trong lúc hoảng hốt, Khương Tử Nha nhìn thấy một bàn tay toàn xương trắng vươn ra từ trong Hỗn Độn rồi gom hết vật tế gồm mai rùa và tám đồng tiền trở lại hỗn độn.
Đôi mắt Khương Tử Nha sáng lên, trong lòng mơ hồ có chút kích động, Ma thần đã hưởng ứng.
Trong Hỗn Độn sáng lên một đôi mắt màu xanh biếc, mang theo khí tức không xác định nhìn chằm chằm Khương Tử Nha.
Cơ Phát từ bên ngoài xông vào, kêu lên: "Á phụ, á phụ ở đâu?”
Mã Thị vội vàng ra đón, nàng nhún người hành lễ: "Bái kiến vương thượng!”
Cơ Phát vội vàng chắp tay bái một cái rồi nói: "Bái kiến phu nhân! Không biết á phụ ở đâu?”
Mã Thị bi thương nói: "Văn vương bệ hạ qua đời, Tử Nha rất thương tâm đã tự nhốt mình trong phòng một ngày nay vẫn không chịu ra ngoài.”
Cơ Phát cũng bi thương nói: "Phụ vương rời đi, ta cũng rất bi thống nhưng Tây Kỳ còn cần á phụ chủ trì đại cục, á phụ không thể chìm đắm mãi trong bi thương được!”
Mã Thị nói: "Vương thượng yên tâm, ta sẽ khuyên hắn.”
"Aizz!” Cơ Phát thở dài một tiếng, hắn nhìn vào phòng trong rồi cảm khái: "Tình cảm giữa á phụ và phụ vương ta thật khiến người ta hâm mộ! Có thể làm bằng hữu với á phụ, chắc hẳn phụ vương ta cũng rất vui mừng.”
Cửa phòng mở ra, Khương Tử Nha từ trong phòng đi ra, hốc mắt hơi đỏ lên, thần sắc bi thương.
Cơ Phát lập tức nghênh đón, kêu lên: "Á phụ!”
“Vương thượng, sao ngài lại tới đây?” Khương Tử Nha cất giọng ốm yếu.
Cơ Phát khuyên nhủ: "Á phụ, phụ vương ta đã hạ táng, hiện tại Tây Kỳ còn cần ngài chủ trì đại cục, không nên quá mức thương tâm.”
"Ôi!” Khương Tử Nha thở dài một hơi nói: "Bệ hạ đến đây là có việc gì chăng?”
Cơ Phát nói: "Chủ yếu là có hai việc muốn tham khảo ý kiến của á phụ.”
"Xin bệ hạ nói rõ."
"Phụ vương ta khi còn sống có một chiếc mai rùa bói toán với tám đồng tiền, hai thứ này có thể tính được chuyện thiên hạ. Hiện tại Thần Khí này lại không có trong đám di vật của phụ vương, chẳng hay á phụ có biết mai rùa và đồng tiền ở đâu không?"
Khương Tử Nha đầy vẻ bi thương nói: "Mai rùa và đồng tiền kia chỉ là vật phàm tục, thứ có thể tính hết mọi việc trong thiên hạ không phải chúng nó, mà là phụ vương của ngươi! Những đứa con của Văn Vương không có ai kế thừa năng lực của vương thượng, mai rùa và đồng tiền kia chính là vật Văn Vương yêu thích nhất khi còn sống, được ta bỏ vào trong quan tài hạ táng cùng Văn Vương để chúng vĩnh viễn ở cùng Văn vương.”
Hắn dừng một chút rồi nói thêm một câu: "Vương thượng, nếu ngài cần thì có thể mở quan tài lấy lại.”
Cơ Phát vội vàng nói: "Vẫn là á phụ suy nghĩ chu toàn, lúc ta sửa sang lại di vật không phát hiện đồng tiền và mai rùa nên mới lo lắng, sợ có kẻ có trộm đồ thôi. Nếu mai rùa và đồng tiền đã được á phụ đưa vào quan tài của phụ vương thì hãy để chúng vĩnh viễn ở bên phụ vương ta đi!”
"Aizz!” Khương Tử Nha bi thương thở dài một hơi, sau đó hỏi: "Vương thượng, ngài còn có chuyện gì nữa?”
Cơ Phát nghiêm túc nói: "Hoàng Phi Hổ làm phản ở Triều Ca, hiện nay đang xông đến Tây Kỳ chúng ta, thái sư Văn Trọng đã dẫn binh truy kích, chúng ta nên làm như thế nào?”
Khương Tử Nha suy nghĩ, vuốt râu nói: "Xuất binh nghênh đón Hoàng Phi Hổ, Trụ Vương đã vô đạo thì hãy để Tây Kỳ ta ra tay diệt sạch thứ yêu nghiệt đó.”
Cuối cùng ngày này cũng đến, Cơ Phát bái một cái thật sâu, kích động nói: "Vẫn phải làm phiền á phụ rồi.”
Khương Tử Nha gật đầu nói: "Được! Ta sẽ đích thân đi nghênh đón Hoàng Phi Hổ.”