Tại Tam Quang Tiên Đảo ở Đông Hải, Bạch Cẩm đang cầm mai rùa và đồng tiền nghịch chơi. Văn Vương sáng lập phương pháp Hậu Thiên Bát Quái Diễn Hóa, mai rùa và những đồng tiền này cũng đều hóa thành Hậu Thiên Khí Vận Linh Bảo, là món đồ sưu tầm có giá trị.
Bạch Cẩm cất mai rùa và đồng tiền đi, sau đó vung tay lên, một tấm gương bay ra lơ lửng giữa không trung, đó chính là Hạo Thiên Kính, hắn muốn quan sát từng diễn biến tại Tây Kỳ.
Sau đó Tây Kỳ xuất binh chặn đánh Hoàng Phi Hổ, bọn hắn lấy khẩu hiệu diệt trừ bạo quân cứu thiên hạ để tuyên chiến với nhà Thương. Ngoài ra, Tây Giáo cũng bắt đầu xuất binh ở phương Nam, hai cánh quân cùng nhau ra trận.
Tây Kỳ có Na Tra và Dương Tiễn làm quân tiên phong, Tây Giáo có Nhật Quang Bồ Tát và Nguyệt Quang Bồ Tát làm quân tiên phong.
Đại quân hai phe đánh trận nào thắng trận đó, đệ tử Tiệt giáo và kỳ nhân dị sự của nhà Chu nhiều lần ngã xuống, đại quân nhà Thương liên tiếp bại lui.
…
Trên chiến trường, hai quân đối chiến, một bên là đại quân Tây Kỳ do Khương Tử Nha xuất lĩnh, một bên là đại quân của triều Thương do Thân Công Báo lãnh đạo, cuồng phong thổi loạn, sát khí ngang trời.
Sau một hồi đại chiến, đại quân Tây Kỳ thảm bại vội vàng lui về trong quân doanh.
Trong đại quân Tây Kỳ là bầu không khí sầu thương ảm đạm.
Cơ Phát thở dài nói: "Không biết ma đầu đối diện có lai lịch gì, tọa kỵ của hắn hết sức đáng sợ làm chiến mã quân ta sợ tới mức gân cốt mềm nhũn, không dám chiến tiếp. Bây giờ phải làm sao mới được?”
Na Tra lập tức ôm quyền nói: "Vương thượng, thừa tướng, xin hai vị hãy cho mạt tướng xuất chinh chém chết bốn đầu ác thú kia.”
Khương Tử Nha lấy tay vuốt râu, cười nói: "Không cần mạo hiểm, chỉ cần đưa Càn Khôn Quyển của ngươi cho ta, ta cam đoan có thể giải quyết bốn tọa kỵ kia.”
Na Tra lập tức ôm lấy Càn Khôn Quyển vội vàng trở về vị trí cũ, chinh chiến mấy năm này, có món bảo bối nào rơi vào trong tay sư bá mà hắn còn được gặp lại nó đâu.
Bây giờ Khương Tử Nha cũng đang âm thầm hối hận, tại sao hắn lại không giữ thêm một ít pháp bảo để dự phòng chứ? Tất cả đều hiến tế cho Thần Ma tế đàn, hiện tại gặp chuyện lại không có thứ gì để dùng.
Cơ Phát nhìn về phía Khương Tử Nha: "Thừa tướng có cách nào giải quyết bốn con thú này không?”
Khương Tử Nha ra vẻ trấn định: "Dương Tiễn!”
Dương Tiễn tiến lên ôm quyền: "Sư thúc!"
"Ngươi đi tới Ngọc Hư Cung, hãy kể lại tình hình ở đây với sư gia của ngươi, sau đó xin sư gia ngươi ra mặt giúp đỡ."
Hiện tại Khương Tử Nha thật đúng là không dám đi tới Ngọc Hư Cung, sợ sư phụ đoán được chuyện hắn dính dáng tới Thần Ma tế đàn, lại tổn thất cơ duyên của bản thân.
Dương Tiễn lập tức đáp lại: "Vâng!” Dứt lời hắn liền xoay người đi ra khỏi doanh trướng rồi hóa thành một con chim ưng bảy thẳng lên trời.
Trong trướng, tất cả mọi người đều đứng dậy xoay người về phía Côn Luân hành lễ, sau đó lại ngồi xuống.
Cơ Phát lại nhíu mày hỏi: "Á phụ, đại quân Nam Bá Hầu thế như chẻ tre, ngày sau hẳn phải có một trận quyết chiến với chúng ta, á phụ có đối sách gì không?”
"Phương Nam tầm thường, dù là thực lực quốc gia hay sức mạnh trong dân đều không thể so sánh với Tây Kỳ chúng ta, chỉ cần chúng ta đánh vào Triều Ca trước thì không cần lo lắng chuyện đại quân phương Nam."
Một số bộ đại thần khác cũng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy!”
“Đúng vậy!”
“Thừa tướng nói rất đúng!”
"Hiện tại thì chuyện đánh hạ Triều Ca là quan trọng nhất."
…
Cơ Phát cũng âm thầm gật đầu đồng ý, lời thừa tướng nói hoàn toàn nhất trí với suy nghĩ của hắn: "Vậy đánh Triều Ca trước.”
“Báo!” Một binh lính từ bên ngoài chạy vào trong trướng, hắn quỳ một trên xuống, chắp tay nói: "Vương thượng, thừa tướng, bốn ma đầu kia lại đến đòi đánh.”
Khương Tử Nha nói thẳng: "Treo thẻ miễn chiến.”
“Vâng!” Tên lính quay người lại chạy ra ngoài.
Ngay sau đó, một tấm thẻ bằng đồng khổng lồ được treo lên trước đại doanh Tây Kỳ.
Tứ thánh của Cửu Long Đảo cưỡi dị thú bốn đầu đứng giữa đám quân triều Thương cười ha ha.
Thân Công Báo cưỡi báo ở bên cạnh cũng đang há miệng cười lớn: "Bốn vị huynh đệ tư thế bất phàm khiến thằng nhãi Tây Kỳ quắp giò lên cổ mà chạy.”
Vương Ma cười ha hả nói: "Chỉ là một Khương Tử Nha thì có là gì? Sau này huynh đệ chúng ta sẽ bắt sống hắn đưa cho huynh đệ.”
Thân Công Báo cười nói: "Vậy ta xin đa tạ bốn vị huynh đệ.”
Cao Hữu Kiền nắm Hỗn Nguyên Châu trong tay: "Khương Tử Nha không có bản lĩnh gì nhưng Dương Tiễn, Na Tra và Lôi Chấn Tử thì không vừa đâu. Cho dù chúng ta muốn bắt được bọn hắn thì chỉ sợ cũng không dễ dàng.”
Lý Hưng Bá cất giọng coi thường: "Sợ quá! Xem xem hắn ngăn cản được Tích Đại Châu của ta không.”
…
Sáng sớm hôm sau mây gió quay cuồng, Dương Tiễn dắt theo một con thần thú đạp mây đi xuống dừng ở ngay trước đại doanh Tây Kỳ.
Đám người Khương Tử Nha và Cơ Phát bước ra khỏi doanh trướng.
Dương Tiễn đi vào đại doanh, lần lượt hành lễ: "Sư thúc, ta đã trở lại.”
Khương Tử Nha đánh giá thần thú phía sau Dương Tiễn, hắn kinh ngạc: "Tứ Bất Tượng!”
Dương Tiễn nói: "Sư gia nói, bốn con thú mà bốn người Vương Ma của Cửu Long Đảo cưỡi là thứ sinh ra lúc Vạn Thú triều thương, đủ loại khác nhau, rồng có chín con, mỗi con khác nhau, chính là Long thú. Sư gia bảo ta dắt thần thú Tứ Bất Tượng đến đây làm tọa kỵ cho sư thúc, Tứ Bất Tượng xuất thân thuộc Vạn Thú Tích Đào.”