Khương Tử Nha lập tức quỳ xuống đất, dập đầu ba cái về phía Côn Luân, cảm động nói: "Đa tạ sư phụ!”
Na Tra khẩn cấp kêu lên: "Sư thúc, hiện tại còn chờ gì nữa? Chúng ta mau ra ứng chiến thôi chứ?”
Khương Tử Nha nghiêm túc đứng dậy, nói: "Chuẩn bị khai chiến!”
Ba ngày sau, tiếng trống trận vang lên, ba quân lập tức vào trận, cờ xí phất phới, đao thương như mưa.
Phía quân Thương, Tứ Thánh cưỡi tọa kỵ Cửu Long Đảo tiến lên.
"Gừ!”
"Gào!”
…
Bốn tọa kỵ đồng loạt phát ra một tiếng rống giận dữ, tiếng vang cuồn cuộn chấn động sơn hà.
Ngựa của Tây Kỳ nhũn hết cả chân, chúng sợ hãi hí lên, chỉ muốn quỳ xuống.
Khương Tử Nha giận dữ quát to: "Nghiệt súc còn dám uy hiếp!”
"Gừ!” Tứ Bất Tượng rống lên một tiếng rống giận dữ, khí tức Vạn Thú chi vương uy nghiêm lao thẳng đến doanh trước của triều Thương.
Chiến mã bên phe Tây Kỳ lập tức khôi phục bình thường, ngược lại thì bên phe triều Thương lại người ngã ngựa đổ.
Khương Tử Nha ra lệnh: "Toàn quân xung phong!”
Tùng tùng! Tiếng trống trận vang lên rung cả đất trời. Dương Tiễn, Na Tra và Lôi Chấn Tử đồng thời lao ra ngoài giống như ba luồng cuồng phong.
“Giết!”
“Giết!”
Đại quân Tây Kỳ cũng xông tới chỗ quân Thương.
Đại chiến nửa ngày, từ ban ngày đánh giết đến chạng vạng, quân Thương bị đại quân Tây Kỳ đánh cho tan tác, Tứ Thánh Cửu Long Đảo đều ngã xuống.
Ban đêm, đại quân Tây Kỳ bày ra đại yến mừng công, tiếng cười nói vui vẻ không dứt.
Khương Tử Nha ôm một cái bình đi ra khỏi doanh trướng tìm được Tứ Bất Tượng ở trong lều trại một mình.
Tứ Bất Tượng nằm trong lều trại cũng ăn uống rất thoải mái.
Khương Tử Nha tươi cười nói: "Tứ Bất Tượng sư huynh.”
Tứ Bất Tượng ngẩng đầu nhìn Khương Tử Nha một cái: "Ngươi không ở soái trướng chúc mừng mà đến chỗ ta làm cái gì?”
Khương Tử Nha ngồi xếp bằng, cười nói: "Tứ Bất Tượng sư huynh, sau này chúng ta sẽ nương tựa lẫn nhau. Vừa hay hôm nay quân ta đại thắng, huynh đệ chúng ta uống một hồi thật sảng khoái, ngày sau chuyện sinh tử còn phải cậy nhờ lẫn nhau. Sư huynh, đây chính là rượu ngon ta mang về từ Côn Luân Sơn.”
Đôi mắt Tứ Bất Tượng sáng lên, vội vàng gật đầu nói: "Được! Rót rượu cho ta đi.”
Khương Tử Nha cầm vò rượu rót đầy hai chén rượu trước mặt, một chén để lại trước mặt mình, một chén đặt ở trước mặt Tứ Bất Tượng.
Khương Tử Nha bưng chén rượu lên cười nói: "Tư thái của sư huynh hôm nay thật sự khiến tiểu đệ bái phục, xin hãy uống cạn chén này.”
“Là chúng nó quá yếu!”
Tứ Bất Tượng cúi đầu cắn vào chén rượu rồi ngẩng đầu uống cạn một hơi.
Chén rượu rơi trên mặt đất vỡ vụn, Tứ Bất Tượng lung lay hai cái rồi ngã xuống mặt đất đánh rầm một cái.
Khương Tử Nha đặt chén rượu đầy xuống, cười ha hả nhìn Tứ Bất Tượng rồi tiện tay thiết lập một cái cấm chế phong bế lại lều trại. Hắn đưa tay thoăn thoắt, tế đàn hiện lên ở lòng bàn tay, dần dần lớn hơn rồi bay lên lơ lửng trên không trung.
Khương Tử Nha nâng Tứ Bất Tượng dậy, nói thầm: "Sư phụ đưa ngươi cho ta, như vậy ngươi chính là của ta. Hiện tại ư? Ta cảm thấy hiện tại cưỡi ngựa cũng tốt lắm. Ngươi là một tọa kỵ tốt, là ta không xứng, ngươi sẽ gặp được chủ nhân tốt hơn ta.”
Khương Tử Nha đặt Tứ Bất Tượng lên trên tế đàn, hắn đứng phía dưới với vẻ chờ mong: "Khương Tử Nha ta bằng lòng hiến tế Tứ Bất Tượng, cầu Ma thần thương xót.”
Trên Tam Quang Tiên Đảo ở Đông Hải, Bạch Cẩm không nói gì nhìn cảnh tượng bên trong Hạo Thiên Kính. Hiến tế Tứ Bất Tượng? Ngươi dám hiến tế nhưng ta thì không dám nhận!
Hắn vung tay lên, Thần Ma tế đàn chấn động phát ra tiếng kêu “ong ong”, Tứ Bất Tượng rớt xuống khỏi tế đàn nên xuống mặt đất một cái nặng trịch.
Khương Tử Nha đứng dậy, bất đắc dĩ thở dài: "Khó trách sư phụ lại tặng Tứ Bất Tượng cho ta, quả nhiên không phải thứ gì tốt, Ma Thần cũng chướng mắt nó!”
Khương Tử Nha duỗi lòng bàn tay, trên đó hiện lên bốn viên ngọc theo thứ tự là Khai Thiên Châu, Bổ Địa Châu, Hỗn Nguyên Bảo Châu và Phan Hoàng Châu. Hắn do dự một chút rồi lại cất bốn viên linh châu đi, chuẩn bị khi nào thật cần thiết mới lấy ra dùng.
Sau khi đánh thắng Tứ Thánh Cửu Long Đảo, đại quân lập tức xuất phát áp sát về Triều Ca.
Thân Công Báo lập tức đi Đông Hải cầu viện mời ba huynh đệ Trương gia theo thứ tự là Trương Chí, Trương Siêu và Trương Phong, đều là những kẻ am hiểu pháp thuật hệ thủy.
Ban đêm, Mã Thị bưng một chậu nước nóng đi vào trong lều trại, cười nói: "Phu quân, đừng đọc sách nữa, nên ngâm chân rồi.”
Khương Tử Nha cười ha ha nói: "Được!” Hắn buông sách xuống bắt đầu ngâm chân, Mã Thị xoa chân cho Khương Tử Nha, một đêm yên tĩnh.
Mấy ngày sau, tiếng trống trận lại vang lên, quân Thương đối đầu với đại quân Tây Kỳ.
Khương Tử Nha cưỡi trên lưng Tứ Bất Tượng, hét lớn: "Thân Công Báo, nhanh chóng xuống ngựa chịu hàng, ta có thể đứng ở trước mặt sư phụ xin tha cho ngươi, chớ có chấp mê bất ngộ để đến lúc đại nạn giáng xuống thì hối hận cũng muộn rồi!”
Thân Công Báo cưỡi báo đen đi ra, giận dữ quát to: "Khương Tử Nha, ta lại cần ngươi xin tha cho ta chắc? Ngươi giết huynh đệ ta, ta với ngươi đã không đội trời chung.”
Khương Tử Nha hét lên: "Nổi trống trợ uy!”
Tiếng trống trận ‘tùng tùng’ vang lên.
Tiếng hét như chạm tới cả tầng mây, Na Tra, Dương Tiễn và Lôi Chấn Tử dẫn đầu xông về phía đối phương.
Ba huynh đệ Trương gia cũng xông lên giao chiến với ba người Na Tra, thậm chí thời gian đầu còn không rơi vào thế hạ phong.