Sau một hồi đại chiến, Na Tra đột nhiên hiện ra ba đầu sáu tay, hét lớn: "Giết!”
Càn Khôn Quyển đánh bay trường kiếm của Trương Chí, Trương Chí bị pháp bảo của đối phương va vào bụng hất bay xa ra rồi ngã xuống đất.
Tiên Kiếm của Trương Chí xẹt qua không trung bắn về phía Khương Tử Nha rồi cắm xuyên người hắn.
"A!" Khương Tử Nha phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi ngã xuống khỏi lưng Tứ Bất Tượng.
Na Tra quay đầu nhìn lại, kinh hãi kêu lên: "Tên tặc tử này lại dám đánh lén thừa tướng nhà ta.”
Trương Chí lấy ra một con ốc biển rồi ném ra ngoài, ốc biển bỗng phình to, vô lượng nước biển như một cơn hồng thủy đột ngột ào ra xông thẳng vào chiến trường. Trên chiến trường bỗng chốc trở nên hỗn loạn, mấy vạn binh lính quay cuồng trong sóng biển, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.
Long Tu Hổ vội vàng kêu lên: "Đánh trống thu binh!”
Tùng...
Tùng...
Tùng...
Tiếng chiêng rung trời vang lên.
Tây Kỳ chật vật lui binh, còn có binh lính vẫn đang quay cuồng trong cơn hồng thủy.
Khương Tử Nha cũng bị khiêng trở về.
Trong đại trướng, Khương Tử Nha nằm trên giường, miệng phun máu tươi, trước ngực thủng một lỗ lớn máu chảy đầm đìa.
Đám người Cơ Phát, Na Tra và Dương Tiễn ở bên cạnh hầu hạ.
Mã Thị từ bên ngoài chạy vào, nhào tới bên giường, bi thống kêu lên: "Phu quân, phu quân làm sao vậy? Người không thể chết được! Người chết thì ta phải làm sao bây giờ!”
Khương Tử Nha an ủi: "Ta không sao, các ngươi đi ra ngoài trước, ta sẽ tự chữa thương cho mình.”
Cơ Phát đứng bên cạnh, nói: "Phu nhân chớ thương tâm, á phụ thần thông quảng đại, những thủ đoạn đánh lén đê tiện này không hại nổi hắn, chúng ta đi ra ngoài trước đi!”
Tất cả mọi người đều đi ra ngoài, chuyện này bọn hắn cũng đã gặp nhiều lần rồi, cũng coi như quen thuộc.
…
Bên ngoài lều trại, Cơ Phát bi thương nói: "Thừa tướng vì Tây Kỳ chúng ta mà nhiều lần bị đao kiếm gây thương tích, thật lòng khiến ta rất áy náy!”
Na Tra thở dài nói: "Tất cả đều do ta, do ta không bảo vệ được thừa tướng, không nghĩ tới bọn hắn lại đánh lén Thừa tướng.”
Lý Tĩnh vuốt râu, cất giọng nghi ngờ: "Kỳ lạ thật, đáng lẽ Thừa tướng không nên gặp nhiều tai ương như vậy, chẳng lẽ là trúng chú pháp của đối phương sao?”
Mã Thị ở bên cạnh yên lặng rơi lệ nói: "Phu quân nói ta là phúc tinh của hắn, nếu không phải ta luôn đi theo bên người hắn thì nói không chừng phu quân đã sớm vẫn lạc, nếu ta thật sự là phúc tinh của hắn thì ta bằng lòng hao hết số mệnh để che chở cho hắn.”
Đám người Cơ Phát đồng loạt nhìn Mã Thị, trong mắt mang theo vẻ tôn kính. Tuy rằng phu nhân của Thừa tướng ngày thường hơi thô lỗ nhưng tình cảm dành cho Thừa tướng thì thật tốt!
Một tiếng nổ lớn từ trong lều trại truyền đến.
Mã Thị vội vàng hỏi: "Phu quân, ngươi làm sao vậy?”
Giọng nói của Khương Tử Nha vọng ra: "Không có việc gì, chỉ là ta dùng sức quá lớn nên làm giường đổ sụp mà thôi.”
“Phu quân, ngươi nhớ cẩn thận!”
Khương Tử Nha giãy dụa dưới lớp ván giường rách nát, hiện tại có thể nói là hết sức chật vật, không còn chút phong thái của Thừa tướng.
Khương Tử Nha phất tay bày ra bình chướng, ho khan một chút, ôm ngực nói: "Hiến tế!”
Một tòa tế đàn trong suốt từ trong cơ thể bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Khương Tử Nha lấy ra bốn viên linh châu vừa được hắn làm nóng, đặt ở trên tế đàn, cung kính bái lạy: "Đệ tử bằng lòng hiến tế bốn viên linh châu, cầu Ma thần tương trợ!”
Tế đàn chấn động, địa hỏa thủy phong bắt đầu khởi động hóa thành Hỗn Độn Chi Khí, một bàn tay khổng lồ đầy lông từ trong Hỗn Độn vươn ra tóm lấy bốn viên bảo châu, một đôi mắt ở trong Hỗn Độn nhìn chăm chú vào Khương Tử Nha.
Tế đàn tản ra một luồng ánh sáng xanh bao vây Khương Tử Nha, vết thương trên người Khương Tử Nha nhanh chóng khôi phục, khí tức liên tiếp thăng tiến tới một điểm cố định liền bạo phát, đạt tới một cảnh giới mới là Chân Tiên chi cảnh.
Khương Tử Nha lộ vẻ mừng rỡ, Ma Thần trượng nghĩa quá! Chẳng những chữa thương cho hắn mà còn giúp hắn tăng lên tới Chân Tiên cảnh giới. Mới vài năm ngắn ngủi đã từ một phàm nhân thành tựu Chân Tiên, ta liền hỏi toàn bộ Hồng Hoang còn có ai?
Thu hồi tế đàn, Khương Tử Nha vô cùng đắc ý, chỉ cần không ngừng hiến tế pháp bảo thì muốn thành Đại La Kim Tiên cũng không khó, vì hắn là người có Thần nâng đỡ.
…
Trong Điểu Sào tại Tam Quang Tiên Đảo, Bạch Cẩm cầm trong tay bốn viên linh châu, tất cả đều là Tiên Thiên Linh Bảo vô cùng bất phàm. Hắn lộ ra ý cười, có Mã Thị ở đây thì hắn cũng không tin Khương Tử Nha có thể giữ lại pháp bảo gì nữa.
Không giống như thần thoại kiếp trước, bởi vì lúc trước Bạch Cẩm chỉ ra chuyện Tây Giáo ám toán Dao Cơ nên trong lần Phong thần chi chiến lần này, Tây Giáo không thể nào thoát khỏi liên can bị ép gia nhập. Tây Giáo và Xiển giáo đồng thời tiến công Thương triều dẫn đến đại quân Thương triều liên tiếp bại lui, Thân Công Báo và Văn Trọng liên tiếp đến Tiệt giáo cầu viện, rất nhiều đệ tử ngoại môn đều xông lên, tổn thất vượt xa tưởng tượng, đương nhiên trong lúc đó Bạch Cẩm cũng lấy được rất nhiều thứ tốt.
Một năm sau, đột nhiên một tin tức chấn động truyền đến, Thập Thiên Quân của Thập Tuyệt Đảo đã ngã xuống, toàn bộ Tiệt giáo nhất thời xôn xao, Thập Thiên Quân cũng không phải là người mà đệ tử Tiệt giáo bình thường có thể so sánh, hắn cũng là người có tiếng trong hàng đệ tử Tiệt giáo đời thứ hai.