Trên thành trì triều Thương đặt một cái bàn, Vũ Dực Tiên ngồi trên ghế dựa uống rượu ăn thịt nhìn Tây Kỳ Đại Doanh xa xa.
Vũ Dực Tiên bỗng dừng lại, trong Tây Kỳ Đại Doanh mây mờ lượn lờ, thụy khí khắp nơi, rõ là có đại năng giáng lâm, hơn nữa không chỉ có một người.
"Đệ tử Tiệt Giáo lớn mật, thả sư huynh của ta ra." Một tiếng quát chói tai vang vọng phía chân trời.
Bốn thân ảnh cùng bay ra từ đại doanh của Tây Kỳ, chân đạp hư không hùng hổ phi tới thành trì, chính là mấy người Linh Bảo đại pháp sư, Hoàng Long Chân Nhân, Đạo Hạnh Thiên Tôn và Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn.
Vũ Dực Tiên cười ha hả nói: "Chỉ bốn người các ngươi mà cũng dám đến tìm ta đòi người? Tất cả đều chuẩn bị bị ta trấn áp đi!"
Trong mắt hắn bắn ra hai đạo quang mang xoay vần ở không trung, một đen một trắng hình thành một Âm Dương Đại Ma, hai khí âm dương trong thiên địa hội tụ tràn ngập thiên khung.
Đạo Hạnh Thiên Tôn hoảng hốt kêu lên: "Không tốt! Đây là pháp tắc của Thiên Địa đại đạo."
Gầm! Một đầu Hoàng Long lao ra phi vào Âm Dương Đại Ma.
Vũ Dực Tiên phất tay, quát lạnh: "Trấn áp!"
"Ầm!" Âm Dương Đại Ma bao phủ không trung đè xuống, hủy diệt âm dương, điên đảo càn khôn như muốn khiến tất thảy trở về thời sơ khai.
Đám người Khương Tử Nha mới vừa lao ra soái trướng, trơ mắt nhìn bầu trời phía xa hóa một mảnh hỗn độn, bốn thân ảnh giãy dụa dưới Âm Dương Đại Ma, thân ảnh càng ngày càng nhỏ.
Rầm! Hai khí âm dương trong không gian rung động, bốn thân ảnh hoàn toàn bị Âm Dương Đại Ma cắn nuốt, bốn bình lớn rơi xuống từ không trung bay về phía thành trì rồi dừng bên trên.
Khương Tử Nha kêu lên đầy bi thống: "Sư huynh!"
Lý Tịnh nói nhỏ: “Có thể trấn áp bốn vị Kim Tiên của Xiển Giáo, còn kinh khủng hơn cả mấy ngày trước, đây là hung thần từ đâu tới?"
Một bóng đen đột nhiên xẹt qua không trung rồi hạ xuống quân doanh Tây Kỳ.
Khương Tử Nha chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, "phập" một tiếng, cảm giác đau điếng từ đỉnh đầu truyền tới: "A!" Hắn rên rỉ một tiếng rồi ngã xuống đất, pháp quan văng ra, đỉnh đầu đổ máu, bên người có một cái cột lăn lộn.
Trên thành trì, khóe môi Vũ Dực Tiên hơi run rẩy. Trùng hợp ghê? Nếu ta nói ta không cố ý thì các ngươi có tin không?
Dương Tiễn vội vàng kêu lên: "Sư thúc!" Hắn lập tức tiến lên nâng Khương Tử Nha dậy.
Những người khác cũng đều lo lắng kêu lên: "Thừa tướng!"
"Thừa tướng, ngươi có sao không?"
Khương tử nha chỉ vào cây cột trên mặt đất, kích động kêu lên: "Na Tra, mau... mau thu hồi Độn Long Trụ."
Độn Long Trụ? Na Tra vội vàng tiến lên thu lấy cây cột.
Bọn hắn nâng Khương Tử Nha lùi về trong đại doanh luôn.
Trên tường thành Thương Triều, Vũ Dực Tiên tiếp tục ăn uống, cười nói: "Kẻ dưới Thánh Nhân đều là kiến, dù có nhiều kẻ cấp bậc dưới Chuẩn Thánh thì cũng chẳng có tác dụng gì, uy danh Tiệt Giáo ta cứ để đại đội chấp pháp bảo vệ."
Trong vòng ba ngày, từng áng tường vân giáng lâm Tây Kỳ Đại Doanh, Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân, Phổ Hiền Chân Nhân, Từ Hàng Đạo Nhân, Cụ Lưu Tôn, Nam Cực Tiên Ông, Vân Trung Tử tề tụ tại Xiển Giáo.
Phật Di Lặc và Đại Thế Chí Tây Giao cũng đã đến, so với Xiển Giáo nhân tài đông đúc thì Tây Giáo chỉ có hai người có vẻ rất đáng thương.
Trong soái trướng, Quảng Thành Tử nghiêm túc hỏi: "Tử Nha, chuyện gì đây?"
Khương Tử Nha đứng dậy chắp tay thi lễ, áy náy nói: "Chư vị sư huynh, là sai lầm của ta. Trong quân triều Thương bỗng có một kẻ thâm sâu khó lường xuất hiện, ta mời Ngọc Đỉnh sư huynh, Thái Ất sư huynh và Dược Sư đạo hữu của Tây Giáo đến hỗ trợ nhưng thật không ngờ tới lại bị trấn áp trong một hiệp, bị nhốt trong bình đặt trên thành trì của triều Thương diễu võ dương oai. Sư đệ là ta đã báo tin cho chư vị sư huynh ngay, Linh Bảo sư huynh, Hoàng Long sư huynh, Đạo Hạnh sư huynh Văn Thù, sư huynh tới rất nhanh, vừa tới đã nghĩ cách cứu viện Thái Ất sư huynh và Ngọc Đỉnh sư huynh nhưng cũng bị ma đầu kia bắt."
Đại Thế Chí kinh hãi nói: "Bắt được cả sáu vị Đại La Kim Tiên của Xiển Giáo cơ à, ma đầu hung tàn như thế chui từ đâu ra?"
Khương Tử Nha nghiêm túc nói: "Là chấp pháp đại đội của Tiệt Giáo."
Sắc mặt Quảng Thành Tử xanh mét nói: "Đại đội chấp pháp Tiệt Giáo hoành hành khắp Đông Hải khiến tiếng oán than tràn ngập thiên địa, bây giờ lại còn ức hiếp tới cả Xiển Giáo ta, lần này ta phải khiến hắn có đến mà không có về."
Cụ Lưu Tôn dáng người thấp bé nhảy ra, kêu lên: "Đại sư huynh, thừa dịp đêm tối, ta sang chỗ quân địch thăm dò trước, thử xem có cứu được vị huynh đệ nào không."
Ánh mắt Khương Tử Nha sáng lên, vội vàng nói: "Thổ Hành Độn Thuật của Cụ Lưu Tôn sư huynh là có một không hai trong tam giới, có thể thử một lần."
Quảng Thành Tử suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Làm phiền sư đệ đi một chuyến."
"Đâu có, đâu có!" Thân ảnh Cụ Lưu Tôn biến mất khỏi doanh trướng trong nháy mắt.
Sau một lát, một tiếng cười ha ha truyền ra: "Ngọc Thanh sư bá truyền bản lĩnh cho ngươi là để ngươi làm kẻ trộm sao? Vứt hết uy danh của Ngọc Thanh sư bá, nếu đã đến đây thì ở lại luôn đi!"
Sắc mặt đám người Quảng Thành Tử kinh hoàng, vội vàng lao ra ngoài đại doanh, chỉ thấy trong đêm đen, trên thành trì đối diện lại có thêm một cái bình.