Sau một hồi lâu, ‘vút’ một tiếng huýt dài vang lên làm chấn thiên động địa, kim điêu giương cánh che phủ thiên không, từng chiếc linh vũ lấp lánh kim quang.
Trước mặt kim điêu lơ lửng một ngọn Linh Cửu Đăng xanh thẳm, tỏa ra hỏa quang bao lấy một vùng thiên không.
Đột nhiên kim điêu chuyển hướng đánh xuống thành trì, tất cả binh lính trong thành đều vô cùng hoảng sợ.
Trên thành trì, Quảng Thành Tử không cam lòng quát lên: "Lui!"
Quảng Thành Tử và Di Lặc vội vàng lùi về sai.
Quang mang trên người Kim Điêu lóe lên hóa thành Vũ Dực Tiên mặc hắc y đứng trên đầu thành, sau lưng áo choàng phấp phới.
Vũ Dực Tiên cười ha ha: "Xiển Giáo, Tây Giáo, kỹ năng của các ngươi thật kém! Ngày nào có ta ở đây thì các ngươi đừng hòng tiến thêm nửa bước."
Nhiên Đăng rơi xuống trước Tây Kỳ Đại Doanh, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Kim Bằng thần thông quảng đại, ta cũng không hạ được hắn."
Sắc mặt Quảng Thành Tử tái mét: "Đáng ghét!"
Di Lặc nói thầm: "Hiện tại chỉ có thể mời giáo chủ xuất thủ."
Quảng Thành Tử trầm mặc, trong lòng đầy vẻ không cam tâm, chỉ một tên đệ tử ngoại môn Tiệt Giáo đã cần giáo chủ phải ra tay, vậy ta còn mặt mũi gì tự xưng là Xiển Giáo Thủ Đồ?
Đột nhiên Khương Tử Nha nói: "Kỳ thật ta vẫn còn thủ đoạn cuối cùng."
"Ôi!" Nhiên Đăng nhìn về phía Khương Tử Nha, sau đó nghi hoặc hỏi: "Ngươi vẫn còn thủ đoạn sao?"
Quảng Thành Tử cũng chấn động, vội vàng hỏi: "Sư đệ có đại kế gì? Mau nói."
Khương Tử Nha hơi do dự nói: "Ta từng tình cờ phía quen biết một vị đạo hữu, chính là một đại năng giả ẩn cư lâu đời ở hồng hoang, có thể mời hắn ra tay hàng phục Kim Bằng."
Nhiên Đăng nhíu mày hỏi: "Là ai?" Chẳng lẽ là vị đạo hữu ở Tử Tiêu Cung khi đó sao?
"Thần Ma Chi Chủ!"
Nhiên Đăng trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: "Ta chưa từng nghe nói hồng hoang có một nhân vật như thế nhưng người dám đặt danh hiệu này chắc chắn không phải là hạng người bình thường."
Quảng Thành Tử lập tức tỏ vẻ mừng rỡ: "Nhờ sư đệ đi một chuyến."
Khương Tử Nha hơi do dự: "Không dối gạt sư huynh, tính tình của hắn rất cổ quái, không nhận tình nghĩa chỉ nhận pháp bảo, nếu muốn mời hắn ra tay trấn áp Kim Bằng, chúng ta cần phải bỏ ra một kiện pháp bảo mạnh mẽ làm lễ."
Quảng Thành Tử nhíu mày thật chặt, lại còn phải bỏ ra pháp bảo.
Khương Tử Nha nhỏ giọng nói: "Sư huynh, chỗ ta có một kiện pháp bảo, chính là Độn Long Trụ."
Quảng Thành Tử lập tức cự tuyệt: "Không được, Độn Long Trụ chính là chí bảo trấn động của Văn Thù sư đệ, há có thể tặng cho người khác?"
Khương Tử Nha vô thức nói: "Kỳ thật Phiên Thiên Ấn càng tốt hơn."
Sắc mặt Quảng Thành Tử tối đen, không thiện ý nhìn Khương Tử Nha, ngươi lại còn thèm muốn Phiên Thiên Ấn của ta sao?
Khương Tử Nha ho khan một tiếng: "Đùa thôi, đều là nói đùa mà thôi, kỳ thật Linh Cữu Đăng, Thiên Địa Huyền Hoàng Lượng Thiên Xích cũng đều có thể."
Nhiên Đăng trừng mắt liếc nhìn Khương Tử Nha: "Hiện tại chúng ta đang ở trong lượng kiếp, một khi lão sư xuất thủ là có thể sẽ khiến lượng kiếp mất khống chế, thật sự không ổn. Tử Nha sư đệ, nhờ ngươi mời vị cao nhân kia đến."
Khương Tử Nha hỏi: "Nên dùng pháp bảo nào để mời?"
Quảng Thành Tử đi tới một cái lều vải.
Nhiên Đăng vừa cười vừa nói: "Tự ngươi suy nghĩ đi!" Sau đó hắn cũng quay người rời đi.
Trong lòng Khương Tử Nha âm thầm xem thường hai người không chịu gánh vác, hắn đi vào trong lều vải của mình, vung tay bày ra một tấm bình phong, tế đàn long lanh trong suốt bay ra từ trong cơ thể Khương Tử Nha rồi lơ lửng trong lều vải.
Khương Tử Nha lấy ra Độn Long Trụ hoàng kim sắc đặt trên tế đàn, cung kính cúi đầu nói: "Ma Thần ở trên, đệ tử nguyện hiến tế Linh Bảo Độn Long Trụ, cầu Ma Thần rủ lòng thương xót!"
Ngũ khí hội tụ trên tế đàn tạo thành hỗn độn bao quanh, trong hỗn độn có hơn mười cái cự thủ vươn ra chộp về phía tế đàn, một cái thổ hoàng sắc cự thủ đi đầu túm lấy Độn Long Trụ, mấy cự thủ khác đều biến mất, từng tiếng phẫn nộ không cam lòng truyền tới.
Khương Tử Nha thầm cảm thán, hóa ra giữa Hỗn Độn Ma Thần cũng có tranh đoạt! Như vậy tức là có thể liên kết một nhóm lại chèn ép kẻ đơn độc để trưng cầu lợi ích lớn nhất đúng không?
Giữa hỗn độn hiện lên một con mắt, âm thanh nặng nề vang lên trong đầu Khương Tử Nha: "Nói ra nguyện vọng của ngươi?"
Khương Tử Nha tỏ vẻ cung kính: "Đệ tử thỉnh cầu Ma Thần vĩ đại ban cho phương pháp trấn áp Kim Sí Đại Bằng Điêu đầu tiên trong thiên địa."
Vù! Độc nhãn nhắm lại, hỗn độn chi khí thu hẹp, trên tế đàn hiện ra một mô hình sơn mạch xinh xắn chỉ lớn chừng lòng bàn tay nhưng núi non trùng điệp, mơ hồ có sông lớn chảy xiết.
Khương Tử Nha vội vàng cầm mô hình sơn mạch xinh xắn lên quan sát. Ồ! Đây là vật gì? Ta chưa bao giờ nhìn thấy!
Khương Tử Nha thu hồi tế đàn, sau đó mang mô hình sơn mạch xinh xắn đi ra khỏi lều vải.
Chẳng mấy chốc, ba người Quảng Thành Tử, Di Lặc và Nhiên Đăng đã vô thanh vô tức xuất hiện.
Quảng Thành Tử vội vàng hỏi: "Như thế nào?"
Khương Tử Nha cầm mô hình sơn mạch xinh xắn lên, thành thực nói: "Hắn cho ta cái này nhưng không biết là ý gì?"
Ánh mắt Nhiên Đăng ngưng lại: "Trong sơn hà này ẩn chứa lực lượng cường đại, hẳn là bảo ngươi dùng nó đối phó với Kim Bằng trước."