Quảng Thành Tử tỏ vẻ hoài nghi: "Vì sao hắn không tới? Chỉ dựa vào sơn hà xinh xắn này, chúng ta thật sự có thể trấn áp Kim Bằng sao? E rằng Kim Bằng đã là Chuẩn Thánh rồi."
Khương Tử Nha nhíu mày: "Thần Ma Chi Chủ đưa cái này cho ta thì đương nhiên là có thể, nếu sư huynh không tin, chúng ta đánh cược chứ?"
Quảng Thành Tử hừ một tiếng, sư đệ có lòng tin đi làm là được, Xiển giáo ta cấm đánh bạc.
Di Lặc chắp tay trước ngực, cung kính xoay người thi lễ, sau đó cảm kích nói: "Sư huynh của Tây Giáo ta xin nhờ vào đạo hữu."
Khương Tử Nha gật đầu: "Được, ta đi trước. Dương Tiễn, dắt Tứ Bất Tượng của ta đến đây!"
Dương Tiễn dắt Tứ Bất Tượng đi tới.
Khương Tử Nha xoay người cưỡi lên Tứ Bất Tượng: "Đi, trước tiên đi khiêu chiến."
"Vâng!" Dương Tiễn đáp, sau đó dắt Tứ Bất Tượng ra khỏi Tây Kỳ Đại Doanh, đạp không đi vào chiến trường.
Khương Tử Nha cưỡi Tứ Bất Tượng hét lớn: "Kim Bằng, ta đã biết gốc gác của ngươi, nhanh ra đây chịu chết!"
"Ha ha..." Kim Bằng cười lớn, sau đó xuất hiện trên thành trì: "Khương Tử Nha, ngươi chỉ là một con sâu con kiến, ta vốn khinh thường so tài với ngươi, nếu ngươi đã chủ động đến đây chịu chết, vậy ta sẽ tới lấy tính mạng của ngươi."
Khương Tử Nha lập tức chính trực quát lên: "Kim Bằng, ngươi nối giáo cho giặc, làm trái ý trời, ngăn cản chính nghĩa, làm ra hành động vô đạo, đại kiếp trước mắt nhưng lại không tự biết sai, còn dám nói ra những lời ngông cuồng, mau ra đây chịu chết."
"Thật can đảm!" Kim Bằng gầm thét, thiên không lóe lên khôi ảnh. Trong nháy mắt, một thân ảnh đã xuất hiện trên thiên không, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Trong lòng Khương Tử Nha khẽ run, với loại tốc độ này, nếu hắn ra tay với mình thì bản thân há có thể may mắn thoát khỏi? Khương Tử Nha vội vàng ném mô hình sơn hà xinh xắn trong tay ra ngoài, sau đó quát lên: "Trấn áp!"
"Vù..." Mô hình sơn hà xinh xắn nhanh chóng biến lớn, tạo thành ảnh xạ của một vùng sơn mạch và xuất hiện trên thiên không, sự dao động của đại đạo mà tiên thần bình thường hoàn toàn không thể nhận ra được đang tác động lên người Kim Bằng.
Sắc mặt Kim Bằng đại biến, hắn cả kinh kêu lên: "Làm sao có thể? Đây là pháp bảo gì!"
Khó có thể khống chế được chính mình, Kim Bằng lập tức hóa về nguyên hình là một con Kim Sí Đại Bằng Điêu.
"Chiếp!" Một tiếng hót trong trẻo vang lên, Kim Sí Đại Bằng Điêu xé mây tách trời, không tự chủ được mà bay vào trong ảo ảnh sơn hà, sau đó lang thang giữa những đám mây, cuối cùng hạ xuống, đứng ngạo nghễ trên một đỉnh núi, thân ảnh lập tức ngưng kết. Ken két! Các lớp đá bọc lấy cơ thể, Kim Sí Đại Bằng Điêu biến thành Kim Bằng Thạch Điêu, sinh động như thật.
Trong Tây Kỳ Đại Doanh, Di Lặc thầm nói: "Vậy mà lại thật sự thành công."
Quảng Thành Tử cũng vô thức nói: "Vậy mà lại thật sự trấn áp được Kim Bằng."
Trong lòng nghiêm túc, quả nhiên hồng hoang sâu không lường được, chỉ một tồn tại không biết tên đã có thể trấn áp được Kim Bằng, thực sự quá lợi hại.
Nhiên Đăng ngẩng đầu nhìn ảo ảnh sơn hà, trong lòng nghi hoặc, rốt cuộc Thần Ma Chi Chủ này có lai lịch gì? Chẳng lẽ là Sơn Hà Thành Đạo? Trong số các vị khách ở Tử Tiêu Cung khi đó cũng không có nhân vật nào như vậy!
Đột nhiên hư ảnh sơn hà co lại, khôi phục thành mô hình sơn mạch xinh xắn, trong đó có một con kim điêu đang đứng trên đỉnh núi.
Mô hình sơn mạch hơi chấn động, sau đó trực tiếp phá không mà đi, cuối cùng biến mất không còn dấu tích.
Khương Tử Nha vội vàng cung kính chắp tay: "Cung tiễn Thần Ma Chi Chủ!"
Quảng Thành Tử, Di Lặc và Nhiên Đăng cũng đều khom người cung kính thi lễ, đây là sự tôn trọng đối với cường giả.
Trong thành trì của Thương Triều, Văn Trọng kinh hãi, hốt hoảng kêu lên: "Tại sao có thể như vậy? Một mình sư thúc có thể tiêu diệt toàn bộ Xiển Giáo và Tây Giáo, hắn làm sao có thể bị trấn áp?"
Thân Công Báo nói thầm: "Chẳng lẽ Thánh Nhân đã xuất thủ?"
"À ú!"
"À ú!" Hắc báo bên dưới cũng phát ra tiếng gầm nhẹ bất an, dường như nó cũng cảm nhận được áp lực giống như trời sập.
Bên trên thành trì, ‘ầm’ một tiếng mười cái tế khẩu bình đồng loạt nổ tung, Xích Tinh Tử, Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân, Thái Ất Chân Nhân, Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Linh Bảo đại pháp sư, Hoàng Long Chân Nhân, Phổ Hiền Chân Nhân, Từ Hàng Đạo Nhân, Cụ Lưu Tôn, Đạo Hạnh Thiên Tôn, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Nam Cực Tiên Ông, Vân Trung Tử, Dược Sư Phật, Đại Thế Chí Bồ Tát lần lượt phá phong đi ra, sau đó đứng trên chiến trường, thiên không lập tức nở rộ tường thụy chi quang vô tận.
Khương Tử Nha vuốt râu, cười ha hả: "Chúc mừng chư vị sư huynh xuất quan."
ChúngTiên Phật không hề để ý tới Khương Tử Nha, bọn hắn bay về phía đại doanh Tây Kỳ, sau đó hạ xuống trước đại doanh.
Quảng Thành Tử, Di Lặc và Nhiên Đăng rối rít đi ra.
Cơ Phát cũng nhanh chóng dẫn theo vô số văn võ tướng soái của Tây Kỳ đi ra.
Xích Tinh Tử xấu hổ nói: "Đa tạ lão sư cứu giúp."
Thái Ất Chân Nhân và Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng đều tỏ vẻ cảm kích: "Đa tạ lão sư cứu giúp."
Nhiên Đăng nói: "Người các ngươi cần cảm tạ không phải là ta, người cứu các ngươi cũng không phải là ta."
Từ Hàng vuốt mái tóc, nghi hoặc hỏi: "Không phải lão sư? Vậy là ai?"
"Đương nhiên là ta!" Khương Tử Nha cưỡi Tứ Bất Tượng hạ xuống từ không trung, trên mặt mang theo nụ cười dè dặt.