Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 457 - Chương 457: Thông Thiên Triệu Kiến Bạch Cẩm

Chương 457: Thông Thiên triệu kiến Bạch Cẩm

Tất cả chúng tiên của Xiển Giáo đều nhìn về phía Khương Tử Nha, là hắn sao? Chắc chắn không thể nào.

Nhiên Đăng gật đầu: "Đúng là Tử Nha sư đệ đã cứu các ngươi!"

Tất cả chúng tiên của Xiển Giáo đều biến sắc, vậy mà lại thật sự là hắn? Mặc dù có chút khó tin nhưng bọn hắn vẫn rối rít nói cảm ơn: "Đa tạ sư đệ!"

"Đa tạ Tử Nha sư đệ."

Thái Ất Chân Nhân tỏ vẻ chờ mong: "Lão sư, Vũ Dực Tiên của đội chấp pháp đại Tiệt Giáo đã vẫn lạc trên bảng rồi sao?"

Nhiên Đăng lắc đầu nói: "Không, hắn chỉ bị trấn phong thôi."

Tất cả chúng Kim Tiên của Xiển Giáo đều không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể thầm than trong lòng, thực lực bản thân không tốt thì có thể làm gì được.

Đột nhiên Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn nhớ tới một chuyện, hắn vội vàng hỏi: "Tử Nha sư đệ, lúc đại chiến, pháp bảo Độn Long Trụ của ta đã bị đánh bay, ngươi có từng thấy không?"

Mắt Khương Tử Nha giật giật, hắn áy náy nói: "Văn Thù sư huynh, để trấn áp Kim Bằng và cứu chư vị sư huynh ra, Độn Long Trụ đã bị ta mang đi giao dịch."

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn khiếp sợ hét to: "Giao dịch!"

Khương Tử Nha chột dạ gật đầu, sau đó vội vàng nháy mắt với Nhiên Đăng và Quảng Thành Tử. Lão đại, đây chính là việc các ngươi ngầm đồng ý.

Nhiên Đăng ngẩng đầu nhìn trời, trời thật cao!

Quảng Thành Tử cúi đầu nhìn đất, đất thật dày!

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn kéo Khương Tử Nha lại, tức giận kêu lên: "Ngươi giao dịch cho ai? Vì sao phải giao dịch pháp bảo của ta? Mau trả lại cho ta."

"Giao dịch cho viễn cổ đại năng, Thần Ma Chi Chủ." Khương Tử Nha giải thích: "Ta cũng vì cứu các ngươi thôi! Sư huynh, người tu hành chúng ta phải tự thân tu hành, không thể quá ỷ lại vào ngoại vật, nếu không còn nói cái gì mà đại đạo chi đồ nữa! Sư huynh, ngài cảm thấy ta nói có đúng không?"

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn nắm chặt tay Khương Tử Nha, trong mắt đầy lửa giận: "Không quan tâm ngoại vật, thế tại sao không dùng pháp bảo của ngươi để giao dịch?"

Khương Tử Nha mở hai tay ra: "Pháp bảo của ta cũng đã mang đi giao dịch từ lâu rồi!"

Văn Thù lập tức đình trệ, tức giận quát: "Khương Tử Nha, ngươi trả lại pháp bảo cho ta!"

Khương Tử Nha vội vàng kêu lên: "Lão sư, Đại sư huynh, mau cứu ta."

Nhiên Đăng ho khan, thu hồi tầm mắt đang nhìn trời: "Văn Thù, đừng thất lễ."

Văn Thù không cam lòng buông tay, sau đó sốt ruột nói: "Lão sư, đây chính là chí bảo sư tôn ban cho ta!"

Nhiên Đăng giải thích: "Việc gấp phải tùy cơ ứng biến, đây cũng là hành động bất đắc dĩ, lượng kiếp qua đi, ta sẽ đòi lại giúp ngươi được không?"

Quảng Thành Tử cũng khuyên giải: "Sư đệ! Tử Nha cũng vì cứu các ngươi thôi, hiện tại đừng làm khó hắn."

Văn Thù chỉ có thể bất đắc dĩ đáp: "Vâng!"

Nhiên Đăng nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi!"

Chúng tiên Xiển Giáo và đám người Di Lặc của Tây Giáo đều bắt lấy đụn mây, sau đó vội vàng rời đi, lúc đến tường vân muôn trượng, thụy khí muôn vàn, lúc đi lại vô cùng chật vật, lặng yên không một tiếng động.

Cơ Phát đi đầu chắp tay thi lễ: "Cung tiễn tiên sư!"

Mấy người Khương Tử Nha, Na Tra và Hoàng Phi Hổ cũng chắp tay thi lễ.

Tường vân nhanh chóng đi xa, cuối cùng biến mất ở chân trời.

Khương Tử Nha đứng dậy, nghiêm nghị nói: "Vương thượng, có thể chuẩn bị tiến công rồi."

Cơ Phát gật đầu: "Được!"

Hai quân lập tức chuyển động, đại chiến sắp bắt đầu.

...

Trên Đông Hải Tam Quang Tiên Đảo, Bạch Cẩm đang thưởng thức cây hoàng kim trụ trong tay.

Tiên Thiên Linh Bảo, Độn Long Trụ! Đây là đồ tốt, có thể làm vật sưu tập, Bạch Cẩm lật tay, Độn Long Trụ biến mất.

"Bạch Cẩm, đến Bích Du Cung gặp ta." Một đạo âm thanh uy nghiêm vang lên bên tai Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm lập tức xoay người đi về phía Bích Du Cung, hắn phải nghĩ một lí do để giải thích.

Bạch Cẩm bước lên Kim Ngao Đảo, đi vào Bích Du Cung, ngồi xuống bồ đoàn, sau đó cung kính bái lạy: "Đệ tử bái kiến sư tôn!"

Thông Thiên ngồi ở chủ vị trên cao, nhìn Bạch Cẩm đang cung kính bái lạy ở phía dưới, hắn bình tĩnh nói: "Tại sao Kim Bằng lại tham dự Phong Thần Chiến?"

Bạch Cẩm thành thật nói: "Đệ tử bảo hắn đi."

Thông Thiên tỏ vẻ không vui: "Ta đã nói từ trước rồi, đóng chặt cửa động, yên lặng tụng dăm ba cuốn Hoàng Đình. Vì sao ngươi vẫn muốn nhúng tay vào? Chẳng lẽ ngươi không hiểu ý ta?"

Bạch Cẩm ngồi dậy, thương cảm nói: "Đệ tử hiểu, Thái Thượng sư bá bảo ta bế quan ngộ đạo, Nguyên Thủy sư bá bảo ta đến nghe đạo, bọn hắn đều cố ý không để ta nhúng tay vào sự việc Phong Thần."

"Vậy tại sao ngươi vẫn muốn ra tay? Bình thường không phải ngươi là người phản đối việc ta thu đệ tử nhất sao?"

Bạch Cẩm lại tỏ vẻ thương cảm: "Đệ tử cũng hiểu nỗi khổ tâm của sư tôn."

Nỗi khổ của ta? Thông Thiên hơi trầm mặc, vừa cười vừa nói: "Nói bậy bạ gì đó? Ta có thể có nỗi khổ gì?"

"Sư phụ, ngài bảo chúng ta bế quan là vì không muốn xảy ra xung đột với Xiển Giáo, đệ tử biết sư phụ người bận tâm đến tình nghĩa Tam Thanh."

"Đối với một vài đệ tử không chịu tu dưỡng đức hạnh, cần phải trải qua sát kiếp, chưa chắc việc được liệt vào Phong Thần đã không phải là một loại may mắn."

"Sư phụ, đệ tử không quản việc bọn hắn đi ứng kiếp, cũng không quản được nhưng uy danh của sư tôn lại không thể giảm, danh tiếng của Tiệt Giáo ta cũng không thể bị xúc phạm. Sau khi ta bái sư, sư phụ đối xử với ta tốt nhất, đệ tử vô cùng cảm kích. Ở trong mắt đệ tử, sư tôn chính là trời, là tồn tại chí tôn chí quý vượt ra khỏi thiên địa. Xiển Giáo và Tây Giáo công phạt triều Thương, dẫn đến đệ tử Tiệt giáo ta liên tiếp ứng kiếp, uy danh của Tiệt Giáo bị sỉ nhục, cho dù thế nào thì đệ tử cũng không thể làm như không thấy."

Bình Luận (0)
Comment