Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 458 - Chương 458: Đại Sư Bá Triệu Kiến

Chương 458: Đại sư bá triệu kiến

Bạch Cẩm cung kính bái lạy: "Sư tôn không muốn tranh chấp với sư bá để tránh tổn hại tình nghĩa Tam Thanh nhưng đệ tử cũng nhìn thấy buồn khổ của sư phụ những năm gần đây, đệ tử vô cùng đồng cảm nên lần này mới giận dữ mà ra tay.

Nếu sư phụ muốn trách tội, đệ tử cam nguyện lãnh phạt."

Thần sắc Thông Thiên lập tức hoà hoãn lại: "Bạch Cẩm, lên đây!"

"Vâng!" Bạch Cẩm đứng dậy, thân ảnh chợt lóe, sau đó xuất hiện ở phía trên, hắn ngồi xuống bậc thang bên cạnh.

Thông Thiên ung dung nói: "Lúc Phong Thần lượng kiếp bắt đầu, ta đã có dự cảm rằng đệ tử Tiệt Giáo ta phải ứng kiếp Phong Thần, đây là thiên mệnh. Vì vậy ta đã nói "Đóng chặt cửa động, tĩnh tâm tụng dăm ba cuốn Hoàng Đình. Bước vào Tây Thổ, trên Phong Thần Đài có danh nhân" chính là để giữ lại một con đường sống cho các ngươi, nếu không ra khỏi Đông Hải, không bước vào chiến trường Phong Thần thì các ngươi sẽ có thể thoát được một kiếp. Đa Bảo, Vô Đương, Kim Linh và Quy Linh, các nàng cũng đều biết."

Bạch Cẩm nghiêm nghị nói: "Đệ tử cũng biết nhưng trong lòng đệ tử, sư tôn mới là trời, đệ tử không tin cái gì mà thiên mệnh, đệ tử chỉ biết mình không được để sư tôn bị khinh thường, mệnh ta do ta không do trời!"

"Ha ha..." Thông Thiên cười to, sau đó mừng rỡ nói: "Cho nên ngươi nhập kiếp chính là vì ra mặt giúp vi sư."

Bạch Cẩm liên tục gật đầu, hắn chân thành nói: "Đúng thế! Đệ tử Tiệt Giáo liên tiếp lên bảng, như vậy há chẳng phải trong mắt người ngoài, đệ tử Tiệt Giáo ta không bằng Xiển Giáo và Tây Giáo sao? Ta muốn tiên thần trong hồng hoang nhìn thấy uy phong của Tiệt Giáo ta, để bọn hắn thấy được thực lực đệ tử của sư tôn, giáo chủ Tiệt Giáo có thể ngạo mạn khắp thiên hạ, đệ tử Tiệt Giáo ta cũng vô địch trong những người cùng thế hệ, một người có thể tiêu diệt toàn bộ Xiển Giáo và Tây Giáo, ngạo mạn khắp hồng hoang."

Thông Thiên vỗ tay, vui mừng nói: "Hiếm thấy ngươi có lòng này."

Mặc dù đã xác định phải hi sinh một vài đệ tử nhưng nhìn thấy các đệ tử mình vất vả tập hợp liên tiếp bị lên bảng, những ngày qua Thông Thiên đều u buồn không thôi, trong lòng cực kỳ ngột ngạt.

Đột nhiên Bạch Cẩm lệnh cho Kim Bằng xuất thủ, vừa ra tay đã kinh thiên động địa, gần như tiêu diệt toàn bộ Xiển Giáo và Tây Giáo làm chấn động vô số tiên thần ở hồng hoang, có thể nói việc này đã trút giận giúp Thông Thiên, mặc dù bề ngoài đang răn dạy nhưng kỳ thật trong lòng hắn vô cùng thoải mái, cảm thấy suy nghĩ của Bạch Cẩm rất tốt.

“Sư phụ, người biết mà, đệ tử trung thành với người nhất.” Bạch Cẩm lập tức biểu đạt trung tâm nói.

Thông Thiên nhấc tay lên rồi lại buông xuống, cảm khái nói: “Đám Đa Bảo chỉ muốn tránh xa lượng kiếp, vi sư thật không ngờ ngươi sẽ vì ta mà chủ động nhập kiếp, thực sự là… ài…” Hắn lắc đầu.

Bạch Cẩm nghiêm túc nói: “Người là sư tôn của đệ tử mà. Tuy đệ tử chất phác không biết mưu đồ nhưng lại một lòng trung thành với sư phụ người, vì vậy lúc này đệ tử mới mạo hiểm ra tay, cho dù có trầm luân trong lượng kiếp thì đệ tử cũng cam lòng.”

Hai mắt Thông Thiên ánh lên vẻ nhu hòa, đưa tay sờ sờ đầu Bạch Cẩm, ôn hòa cười nói: “Nói hươu nói vượn! Có ta ở đây thì sao có thể để ngươi trầm luân được chứ?”

Bạch Cẩm nhếch miệng cười, sau đó do dự nói: “Sư phụ, người cảm thấy Tiệt Giáo chúng ta có thể sẽ bị phá hủy triệt để hay không? Hai vị sư bá có thể tự mình ra tay với những đệ tử của chúng ta hay không?”

Thông Thiên nhếch mày kiếm lên, quát: “Bọn hắn dám! Vi sư đánh cho bọn hắn khóc lên.”

Bạch Cẩm há hốc mồm, cuối cùng cũng không nói nên lời. Nếu hai vị sư bá dám làm thật thì người bị đánh đến khóc là người đó! Thế nhưng Bạch Cẩm lại không thể nói ra, nếu nói thêm thì lại thành cố ý châm ngòi ly gián tình cảm của Tam Thanh.

Thông Thiên phất phất tay nói: “Bạch Cẩm ngươi đi trước đi! Phong Thần lượng kiếp vi sự ắt có suy nghĩ riêng.”

“Vâng, đệ tử cáo lui.” Bạch Cẩm đứng dậy đi ra ngoài, thân ảnh rất nhanh đã biến mất bên ngoài đại điện.

Thông Thiên lắc đầu cười nói: “Có một tấm lòng chân thành nhưng lại làm việc quá mức xúc động, ngày sau cần phải điều giáo một phen.”

Bạch Cẩm rời khỏi Kim Ngao Đảo đi lại trên mặt biển, hắn lâm vào trầm tư. Người tiếp theo sẽ là ai đây? Thân ảnh hắn bỗng lóe lên rồi biến mất.

Hồng hoang Thủ Dương Sơn, sơn mạch đầy rẫy, nguy nga hùng vĩ.

Đột nhiên trên dãy núi xuất hiện một trận gợn sóng, Bạch Cẩm đi ra từ bên trong đó rồi quay đầu nhìn trái phải một cái, kinh ngạc nói: “Thủ Dương Sơn?”

Vậy mà Đại sư bá lại gọi hắn đến, sau đó Bạch Cẩm lập tức bay về phía Thủ Dương Sơn rồi dừng trên chủ phong đi vào Bát Cảnh Cung.

Bên trong Bát Cảnh Cung, Thái Thượng ngồi ngay ngắn trên chủ vị, hai mắt khẽ lim dim, thần sắc tự nhiên.

Bạch Cẩm cung kính cúi đầu nói: “Đệ tử Bạch Cẩm bái kiến Đại sư bá.”

Thái Thượng mở to mắt ra, khẽ vuốt cằm, thanh âm già nua truyền ra: “Đứng lên đi!”

Bạch Cẩm đứng dậy rồi ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tò mò hỏi: “Đại sư bá, đột nhiên người triệu đệ tử đến đây là có việc gì?”

Thái Thượng cười nói: “Kim Bằng đánh bại Xiển Giáo và Tây Phương Giáo, rất lợi hại đó! Có khi còn mạnh hơn cả Huyền Đô.”

Bình Luận (0)
Comment