Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 459 - Chương 459: Mượn Thiên Địa Huyền Hoàng Lung Linh Tháp

Chương 459: Mượn Thiên Địa Huyền Hoàng Lung Linh Tháp

Bạch Cẩm vội vàng thấp thỏm nói: “Đều do ta quản giáo không nghiêm để hắn vụng trộm chạy ra khỏi Tiệt Giáo gây ra đại loạn, cuối cùng rơi vào hạ tràng bị trấn áp, đệ tử cũng vô cùng sợ hãi!”

Thái Thượng bật cười nói: “Sau cùng vẫn là dùng Sơn Hà Xã Tích Đồ trấn áp Kim Bằng nhỉ!”

Bạch Cẩm kinh ngạc nói: “Vậy mà lại là Sơn Hà Xã Tích Đồ? Chẳng lẽ là Nữ Oa nương nương ra tay?” Hắn sợ hãi nói: “Việc này nên làm thế nào cho phải? Có khi nào Nữ Oa nương nương sẽ tới tìm ta tính sổ hay không?”

Thái Thượng duỗi ngón tay ra gõ gõ Bạch Cẩm rồi bật cười nói: “Đừng chối nữa, chút thủ đoạn kia của ngươi có thể qua mắt được ta sao?”

Bạch Cẩm ngượng ngùng một chút rồi thành thực nói: “Sư bá Thánh mục tựa đuốc, nhìn rõ mọi việc.”

Thái Thượng chậm rãi hỏi: “Bạch Cẩm, ngươi muốn làm gì?”

Bạch Cẩm nghiêm mặt trả lời: “Bài ưu giải nạn cho Đại sư bá! Đại sư bá, người biết là đệ tử trung thành với người nhất mà.”

Thái Thương mỉm cười nói: “A! Ngươi vậy mà lại nói bài ưu giải nạn cho ta?”

Bạch Cẩm cảm khái nói: “Những khổ sở trong lòng sư bá đệ tử biết hết.”

“Từ khi Phong Thần lượng kiếp bắt đầu, không đúng, phải nói là từ khi chứng đạo đến giờ, đạo nghĩa của sư phụ ta tương khắc với đạo nghĩ của Nhị sư bá, Tam Thanh tách ra, huynh đệ đường ai nấy đi. Đây chính là thảm kịch lớn nhất trên hồng hoang! Từ đây, tình nghĩa giữa sư phụ ta và Nhị sư bá đều nhờ Đại sư bá điều hòa, vận chuyển âm dương hòa hợp lẫn nhau. Nếu không phải có Đại sư bá tồn tại thì sư phụ và Nhị sư bá đã sớm như nước với lửa. Bây giờ Phong Thần lượng kiếp bắt đầu, Xiển Giáo và Tiệt Giáo nhập kiếp đại chiến, bất luận ai thắng ai thua thì đều không phải việc mà sư bá người muốn thấy, chỉ cần có chút sai lầm thôi sẽ khiến huynh đệ bất hòa, Tam Thanh đoạn tuyệt tình cảm. Sư bá người ở giữa sư phụ ta và Nhị sư bá thống khổ cỡ nào chứ! Đệ tử đồng cảm với người nên chỉ là muốn làm vài việc trong khả năng của mình để giúp sư bá.”

Nói xong, Bạch Cẩm nâng ống tay áo lên lau lau hốc mắt ướt át.

“Aizz…” Thái Thượng thở dài một hơi, cảm khái nói: “Quả nhiên người hiểu ta nhất vẫn là Bạch Cẩm ngươi!” Sau đó hơi tức giận nói: “Nếu bọn hắn bớt lo được chút như người thì ta cũng đã thỏa mãn. Nhưng việc ngươi để Kim Bằng nhập kiếp có liên quan gì đến Xiển Giáo và Tiệt Giáo?”

Bạch Cẩm lập tức giải thích: “Sư bá người nghĩ xem, bây giờ lượng kiếp đã bắt đầu, không hoàn thành Chu Thiên Phong Thần sẽ không thể kết thúc được, thậm chí tình nghĩa giữa sư phụ và Nhị sư bá sẽ càng ngày càng tệ. Đệ tử để Kim Bằng đến Phong Thần Chiến là vì làm ra một cái gương mẫu cho đệ tử Tiệt Giáo, cổ vũ bọn hắn ra khỏi Tiệt Giáo tham gia Phong Thần Chiến, để có thể sớm ngày thấu hiểu đại kiếp.”

Thái Thượng khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Điểm xuất phát của ngươi rất tốt nhưng mưu đồ này quá thô sơ rồi. Một khi bị sư phụ ngươi biết được thì sau này ngươi chỉ có thể chịu đựng.”

Bạch Cẩm ngẩng đầu ưỡn ngực, một mặt chính khí nói: “Từ lúc ta bái sư đến giờ, Đại sư bá người đối với ta tốt nhất, đệ tử vô cùng cảm kích người, vì vậy nếu sư bá có việc thì ta sẽ thay người gánh cực khổ. Tuy đệ tử chất phác không hiểu mưu đồ nhưng lại một lòng trung thành với người.”

Thái Thượng vui mừng gật đầu: “Hiếm khi người có tấm lòng như vậy, nhưng một khi ngươi nhúng tay vào Phong Thần lượng kiếp thì cũng đại biểu là ngươi đang ở trong lượng kiếp, không phải thấu hiểu nhân quả, là khó mà thoát thân.”

Bạch Cẩm cúi đầu thật sâu, cảm động nói: “Có thể làm việc cho Đại sư bá, cho dù có trầm luân trong lượng kiếp thì đệ tử cũng cam lòng.”

Thái Thượng vuốt râu ôn hòa cười nói: “Nói hươu nói vượn! Có ta ở đây thì sao có thể để ngươi trầm luân được chứ?”

Bạch Cẩm cảm kích nói: “Đa tạ Đại sư bá!”

Thái Thượng cười nói: “Sau lượng kiếp, nếu sư phụ ngươi gây phiền phức cho ngươi thì cứ đến Thủ Dương Sơn tìm ta, Đại sư bá làm chủ cho ngươi.”

Bạch Cẩm cảm kích nói: “Đa tạ Đại sư bá bảo vệ.”

Thái Thượng cười ha hả nói: “Trở về đi! Sau này nghiên cứu mưu đồ chi đạo nhiều hơn, không thể lỗ mãng thêm lần nữa, mưu đồ này của ngươi quá thô sơ.”

Bạch Cẩm xấu hổ gật đầu nói: “Vâng! Để sư bá chê cười rồi.”

“Ngươi đơn thuần như vậy, sao ta có thể cười ngươi được chứ?”

“Đại sư bá, đệ tử còn một chuyện muốn nhờ vả, mong Đại sư bá ân điển.”

“Cứ nói đừng ngại!”

“Sư bá, có thể cho đệ tử mượn dùng Thiên Địa Huyền Hoàng Lung Linh Tháp của người một lát không?”

“Ngươi cứ đi tìm Huyền Đô là được.”

“Vâng, đa tạ sư bá, đệ tử cáo từ.” Bạch Cẩm cung kính cúi đầu.

Thái Thượng khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Bạch Cẩm đi ra khỏi đại điện, sau đó ung dung nói: “Có được một đồ đệ như Bạch Cẩm là phúc khí của Thông Thiên mà! Đáng tiếc, Tiệt Giáo khó mà khó giữ rồi.”

Bạch Cẩm đi ra khỏi Bát Cảnh Cung, hắn suy nghĩ một chút rồi bay về phía Côn Luân Sơn. Làm việc phải đến nơi đến chốn, đã đến chỗ Đại sư bá rồi thì không thể không tới chỗ Nhị sư bá! Nhỡ đâu Nhị sư bá tức giận thì không ổn lắm.

Không lâu sau đó, Bạch Cẩm dừng lại trên Côn Luân Sơn, sau đó hắn đi đến trước Ngọc Hư Cung, cung kính cúi đầu nói: “Đệ tử cầu kiến sư bá.”

“Tiến đến!” Thanh âm bình thản của Nguyên Thủy vang lên.

Bình Luận (0)
Comment