Dược Sư Phật nói: "Quảng Thành Tử sư huynh nói rất có đạo lý, quả thật chúng ta nên trả giá."
Sau đó hai tay chắp lại khom lưng thi lễ nói: "Sau này còn gặp lại."
Đại Thế Chí cũng chắp tay trước ngực khom người thi lễ.
Quảng Thành Tử và các đệ tử Xiển Giáo đều làm lễ trả lại.
Mọi người khống chế tường vân bay lên trời, rất nhanh biến mất trong đám mây.
Khương Tử Nha trên tường cảm khái nói: "Cuối cùng cũng kết thúc, không dễ dàng mà!"
Trong lòng nói thầm một hồi, ở trước mặt ta ra vẻ ta đây, có bản lĩnh thì đi đánh đệ tử Tiệt Giáo đi! Đường đường là đệ tử Thánh Nhân lại không đánh lại đệ tử Tiệt Giáo đời thứ ba, các ngươi còn không biết xấu hổ nổi giận với ta? Nếu không phải ta quyết định hiến tế Thần Ma Chi Chủ thì còn không biết kết thúc như thế nào đâu!
Không phải chỉ là một kiện Linh Bảo sao? Có đáng để làm ầm ĩ không? Trải qua bần đạo, Linh Bảo trong tay không có một trăm cũng có tám mươi, tất cả đều bị bần đạo hiến tế cho Thần Ma tế đàn, ta đã từng để ý chưa? Hẹp hòi có thể thành đại sự gì?
Tu hành phải dựa vào bản thân, phải làm đến mức trong tay cho pháp bảo, ngồi trong lòng Thần Ma, tâm bất động trước vạn vật, không bị ngoại vật quấy nhiễu mới là anh hùng chân chính, hồng hoang chúng tiên đều say mê, chỉ có ta là còn tỉnh táo thôi! Khương Tử Nha lắc đầu cảm khái không thôi.
Tại Tam Quang Tiên Đảo trên Đông Hải, Bạch Cẩm cầm một viên bảo châu hướng về phía mặt trời quan sát, ánh nắng mặt trời chiếu qua viên bảo châu lóng lánh lạnh lẽo có thể thấy bên trong có một thế giới băng tuyết, băng tuyết thành núi, trong suốt sáng lấp lánh.
Bạch Cẩm buông bảo châu xuống, đây là một bảo bối tốt, đáng tiếc chỉ có một viên, nếu có một đôi thì có thể làm thành hai cái vòng cổ, một cái đưa cho Nữ Oa nương nương, một cái cho Bình Tâm nương nương, hiện tại chỉ có một cái vậy thì chỉ có thể làm một vật sưu tầm. Không đúng, hình như ta còn có Tứ Tượng Châu, cũng không phải không thể làm nha!
Bạch Cẩm thu hồi bảo châu, chuyện tặng lễ vật sau này lại nói, hiện tại hai người Cô Lương và Thạch Cơ đều đã bình yên độ kiếp, người tiếp theo chính là Triệu Công Minh.
...
Nửa năm sau, Triệu Công Minh ra biển mang theo hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu lóng lánh, lần thứ hai đánh cho đại quân Xiển Giáo và Tây Giáo tan tác, mà hiện tại đệ tử hai giáo cũng đã có chút quen thuộc, gặp phải chấp pháp đại đội mà không bị đánh ngược lại mới là không bình thường.
Trong Thế Ngoại Tịnh Thổ Thế Giới, Tiếp Dẫn ngồi xếp bằng trên Kim Liên, nhắm mắt nhập mộng, toàn bộ Tịnh Thổ Thế Giới đều bị Tiếp Dẫn mộng cảnh thôi động, ảo ảnh của thế giới mộng cảnh bao phủ Tịnh Thổ Thế Giới, Bất Chu Sơn khổng lồ đỉnh thiên lập địa, sơn mạch vô số, Hoàng Hà cuồn cuộn, tất cả hồng hoang vạn tộc đều thành kính tụng niệm kinh văn, từng đóa Kim Liên mở ra.
Chuẩn Đề Thánh Nhân đột nhiên đi vào trong Tịnh Thổ Thế Giới, thế giới mộng cảnh bao phủ Tịnh Thổ lập tức biến mất.
Tiếp Dẫn Thánh Nhân mở hai mắt ra, nói: "Sư đệ!"
Chuẩn Đề Thánh Nhân nhẹ nhàng đi xuống, một đóa Kim Liên mở ra bên cạnh, hắn ngồi xếp bằng trong Kim Liên, cười nói: "Sư huynh, ta dự định ra tay."
Tiếp Dẫn hơi nhíu mày nói: "Sư đệ, Tam Thanh cũng không có động tĩnh, ngươi dẫn đầu lạc tử, chẳng phải sẽ khiến Tam Thanh nhắm vào sao?"
Chuẩn Đề đưa tay nhéo một cái, một đóa hoa bay tới rơi vào giữa hai ngón tay, hắn ôn hòa nói: "Sư huynh, Tiệt Giáo rách nát cũng là việc mà Nguyên Thủy sư huynh muốn nhìn thấy, nếu tiếp tục phát triển như vậy thì lần lượng kiếp này bọn hắn sẽ yên ổn vượt qua, như thế bất lợi cho Tây Giáo chúng ta."
"Sư đệ dự định làm như thế nào? Nhằm vào Tiệt Giáo sao?"
Chuẩn Đề giơ tay lên, cánh hoa phiêu tán phi vũ, vừa cười vừa nói: "Hoa lạc hoa bay, tứ tán phiêu linh mà thôi."
...
Trong đại doanh Tây Kỳ, chúng tiên gia hết đường xoay xở với Triệu Công Minh.
Khương Tử Nha cẩn thận đề nghị nói: "Chư vị sư huynh, nếu không thì chúng ta mời Thần Ma Chi Chủ ra tay đi?"
Vô luận là Kim Tiên của Xiển Giáo hay là Phật Đà của Tây Giáo đều theo bản năng liên hệ với pháp bảo của bản thân, may là không mất!
Phổ Hiền Chân Nhân cười ha hả nói: "Chủ ý này của Tử Nha sư đệ rất tốt đấy! Trả pháp bảo thỉnh Thần Ma Chi Chủ, dễ dàng trấn áp Triệu Công Minh, ta cảm thấy rất thích hợp!"
Từ Hàng vuốt tóc mai một chút, ôn nhu nhỏ giọng nói: "Đã sớm như thế rồi, chấp pháp đại đội của Tiệt Giáo không phải là người chúng ta có thể địch lại, Đại sư huynh người cảm thấy thế nào?”
Quảng Thành Tử ho khan một tiếng nghiêm túc nói: "Không thể! Xiển Giáo ta há có thể yếu hơn người khác."
Phật Di Lặc cũng chắp hai tay lại lắc đầu nói: "Sao có thể thường xuyên quấy nhiễu người khác? Tình ý như thế cũng nhạt đi, ta biết một người thần thông quảng đại, có thể hàng phục Triệu Công Minh."
Khương Tử Nha vội vàng hỏi: "Ai?"
"Hắn hẳn là đã tới rồi."
Một tiếng hát bỗng vang lên ở bên ngoài:
"Bần đạo chính là Côn Luân khách,
Bên nam cầu đá có trạch cũ.
Tu hành đắc đạo Hỗn Nguyên sơ,
Mới trường sinh tri thuận nghịch.
...
Mọi người đều gọi ta là tiên sở,
Trong bụng trống rỗng tự có tình.
Lục Áp tán nhân thân đến đây,
Tây Kỳ muốn phục Triệu Công Minh."