Tất cả mọi người trong trướng lớn đều lập tức đứng lên.
Khương Tử Nha kinh ngạc nói: "Là Lục Áp!"
Di Lặc cười nói: "Người ta muốn mời đã tới rồi."
Lục Áp đi vào đại trướng, hai tay cười ha ha nói: "Xin chào chư vị đạo hữu!"
Đám người Khương Tử Nha cũng đều đáp lễ.
Quảng Thành Tử hoài nghi: "Nghe nói đạo huynh có phương pháp khắc chế Triệu Công Minh?"
Khương Tử Nha nhắc nhở nói: "Đạo huynh, Triệu Công Minh một thân thực lực so với Khổng Tuyên cũng không kém chút nào."
"Đạo hữu an tâm, cũng chính là vì Khổng Tuyên bị trấn áp sớm bằng không ta cũng không để cho hắn thiện."
Khương Tử Nha im lặng một trận, ta tin ngươi ta chết liền! 'Bần đạo chính là Côn Luân khách, bên nam cầu đá có trạch cũ', vì sao ta chưa từng gặp ngươi ở Côn Luân?
"Vượt Thanh Loan, cưỡi Bạch Hạc, không đi bàn đào sôn thọ nhạc, không đi Huyền Đô bái lão quân, không đi Ngọc Hư môn thượng nhượng." Ngươi trâu bò như vậy, Thái Thượng Thánh Nhân biết không? Sư phụ ta có biết không?
Trong lòng Khương Tử Nha và Lục Áp chính là điển hình làm cái gì cũng không được, chỉ có khoác lác là đứng đầu.
Lục Áp nào biết được ý nghĩ của Khương Tử Nha, thấy hắn sửng sốt xuất thần còn tưởng rằng là bị mình chấn động, lúc này rụt rè cười, nhìn quanh mọi người nói: "Ta có một pháp môn tên là Đinh Đầu Thất Tiễn Thư."
Lục Áp duỗi tay ra trước mặt hiện lên một cái hộp gỗ, hộp gỗ mở ra, bên trong có một cuốn sách, trên sách đặt một tấm phù chú.
"Khương thừa tướng, có thể lập một tiểu đoàn trong quân, xây lên một tòa đình đài trong doanh rồi lại dựng lên thảo nhân, trên thân viết ba chữ ‘Triệu Công Minh’, trên đầu thắp một ngọn đèn, chân dưới lại thắp một ngọn đèn. Tự bộ khương đấu, vẽ phù kết ấn thiêu, một ngày ba lần bái lễ, vào buổi trưa ngày thứ hai mươi mốt, bần đạo sẽ tới trợ giúp ngươi, tất nhiên Công Minh cũng không còn đường sống." Sau đó hắn đưa hộp gỗ cho Khương Tử Nha.
Khương Tử Nha phục hồi tinh thần lại, vội vàng tiếp nhận hộp gỗ hoài nghi nói: "Đạo hữu, chỉ là một thảo nhân, thật sự có thể hại Triệu Công Minh sao?"
Lục Áp đắc ý nói: "Đạo hữu, Đinh Đầu Thất Tiễn Thư này chính là chí bảo nguyền rủa, truyền thừa từ thời kỳ viễn cổ sau đó bị các Đại Thần Thông iGả tham khảo hóa thành Thần Thông Đinh Đầu Thất Tiễn nhưng uy lực còn xa mới bằng Đinh Đầu Thất Tiễn Thư, chỉ là một Triệu Công Minh cần gì phải tiếc nuối."
Đôi mắt Khương Tử Nha sáng lên, thì ra là pháp bảo? Ánh mắt hắn nhất thời nóng rực lên, một tay cầm hộp gỗ vào trong tay, mừng rỡ nói: "Đạo hữu yên tâm, ta nhất định sẽ bắt được Triệu Công Minh!"
Lục Áp vui mừng gật đầu.
Tất cả chúng tiên Xiển Giáo bên cạnh đều cổ quái nhìn Lục Áp, vậy mà còn có người dám chủ động đem pháp bảo giao cho Khương Tử Nha? Chẳng lẽ không biết pháp bảo rơi vào trong tay Khương Tử Nha thì chưa từng có thể trở về sao?
Di Lặc ho khan một tiếng, uyển chuyển nói: "Lục Áp đạo hữu, Đinh Đầu Thất Tiễn Thư này vẫn là ngươi tự mình sử dụng đi! Tử Nha đạo hữu tu vi không cao, chỉ sợ không dùng được pháp bảo mạnh mẽ như vậy?"
Dược Sư cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: "Di Lặc nói cực kỳ đúng, Lục Áp đạo hữu chớ làm khó thừa tướng."
Lục Áp cười ha ha nói: "Đinh Đầu Thất Tiễn Thư này thần dị nhất, chính là sử dụng không cần hao phí bất kỳ pháp lực nào, cho dù là người thường cũng có thể sử dụng."
Đạo hữu Tây Giáo không trượng nghĩa nha! Trong lòng Khương Tử Nha hiện lên một ý niệm như vậy, vội vàng trịnh trọng hành lễ nói: "Đa tạ đạo hữu ban bảo, bần đạo tất nhiên không làm nhục sứ mệnh, mang cái này đi lập pháp đài."
Khương Tử Nha khẩn cấp đi ra ngoài, ra khỏi lều trại liền cất bắp chân chạy như bay dâng lên một trận bụi mù, rất nhanh liền biến mất.
Quảng Thành Tử cũng đứng dậy nói: "Nếu đạo hữu có lòng tin như vậy, vậy chúng ta chờ đợi tin tốt."
Chúng đệ tử Xiển Giáo cũng đều đứng dậy, gật đầu thi lễ rồi đồng loạt đi ra ngoài.
Di Lặc vung tay lên, một đạo Phật quang màu vàng bao phủ lều trại, nói: "Lục Áp sư đệ, ngươi thật sự không nên đem pháp bảo giao cho Khương Tử Nha."
Đại Thế Chí cũng vội vàng nói: "Khương Tử Nha này ỷ vào thân phận là kiếp người từ trước đến nay đều tham lam vô độ, theo ta được biết phàm là pháp bảo rơi vào trong tay hắn thì tất cả đều bị hắn thèm muốn, chưa bao giờ xuất hiện lần nữa."
Lục Áp tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, ngạo nghễ nói: "Ba vị sư huynh yên tâm, pháp bảo của ta ai cũng tham không được."
Đại Thế Chí có chút nghi hoặc nói: "Sao sư đệ không tự mình sử dụng?"
Lục Áp bất đắc dĩ nói: "Pháp bảo này có một nhược điểm rất lớn."
"Là nhược điểm gì?"
"Dưới thiên đạo công bằng nhất, có thể nguyền rủa người khác tất nhiên là có tiêu hao, mà tiêu hao chính là khí vận thần dị nhất trong bóng tối."
Đại Thế Chí giật mình nói: "Thì ra là như thế! Khương Tử Nha chính là nhân vật chính của lượng kiếp, nhân ứng kiếp có khí vận thâm hậu, để hắn sử dụng cũng là thích hợp nhất."
Di Lặc vuốt bụng lớn, cười ha hả nói: "Vậy mà lại là pháp bảo khí vận, thật sự có loại uy lực như ngươi nói sao?"
"Bảo vật này chính là sư tôn tặng!”
Sắc mặt Di Lặc, Dược Sư và Đại Thế Chí nhất thời liền thay đổi, sư tôn tặng, vậy tất nhiên không thể là giả.