"Bạch Cẩm, vào đây!" Một đạo âm thanh ôn hòa vang lên bên tai Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm lập tức đi đến Oa Hoàng Cung bước vào bên trong đại điện, cung kính bái: "Đệ tử bái kiến nương nương, chúc nương nương vạn sự như ý!"
Trên vân sàng, Nữ Oa cười nói: "Đứng lên đi."
Bạch Cẩm đứng dậy, ngẩng đầu cười hì hì rồi bỗng biến sắc, kinh ngạc nói: "Nương nương, ngươi lại thay đổi rồi?"
"Hả! Thay đổi chỗ nào?"
"Càng ngày càng trở nên xinh đẹp."
"Ồ, vậy là trước đó ta không rất xấu sao?"
"Trong mắt đệ tử, nương nương trước mặt ta mới là người đẹp nhất."
Phốc! Nữ Oa nương nương cười khẽ một tiếng: "Ngươi đúng là rất biết ăn nói."
"Nương nương, đây là lời thật lòng của đệ tử, nương nương chính là cảnh đẹp ý vui, giai nhân tuyệt sắc của hồng hoang vạn cổ."
Nữ Oa nương nương cười nói: "Đừng có ba hoa, tại sao lại có một người rơm trong hậu hoa viên của ta? Vô duyên vô cớ làm hư màu sắc hoa viên."
Bạch Cẩm thành thật nói: "Khởi bẩm nương nương, lần trước đệ tử đến nhìn thấy một số chim chóc đang mổ Tiên Thảo Linh Quả trong hoa viên, sau đó mới hao tâm tổn sức tìm một hình nhân bằng rơm đứng trong hậu hoa viên của nương nương, trông coi vườn hoa, xua đuổi chim thú."
"Quá xấu xí, Thanh Loan!"
Thanh Loan Tiên Tử từ bên ngoài bước vào, cung kính nói: "Nương nương!"
"Bạch Cẩm sư huynh của ngươi tìm được một người rơm trông coi hậu hoa viên cho ta nhưng hơi xấu xí, ngươi đi thay trang phục cho nó đi."
"Vâng!" Thanh Loan cung kính đáp rồi quay người rời đi.
Bạch Cẩm chớp mắt, vội vàng nói: "Nương nương, đệ tử đã lâu không đến Oa Hoàng Cung thỉnh an, để bày tỏ lòng xin lỗi, đệ tử đã chuẩn bị kỹ một phần lễ vật tặng người."
Nữ Oa nương nương cười nói: "Lễ vật gì? Chẳng lẽ ngươi lại nghiên cứu ra món ăn gì?"
"Nương nương, đây không phải đồ ăn."
Bạch Cẩm đưa hai tay ra phía trước, trên tay hắn xuất hiện một chiếc khay hoàng kim lộng lẫy, chiếc khay được đệm bằng nhung, phía trên đặt một chiếc vương miện trong suốt tuyệt đẹp, mặt trước của vương miện được khảm một viên minh châu, đó là Tiên Thiên Linh Bảo, Băng Phách Thần Châu tỏa ra hào quang sáng chói.
Trong thời kỳ Tam Hoàng, lúc Chuẩn Đề Thánh Nhân đi chu du hồng hoang đã tình cờ gặp được nhi tử của Đông Hải Long Vương là Ngao Hán, đã giảng đạo và để lại cho hắn một viên Mai Linh Châu làm tín vật, sau đó Ngao Hán dẫn đầu một bộ phận lớn của Thủy tộc tới gia nhập Tây Phương Giáo, được phong làm Bát Bộ Thiên Long, Long Vương Nhật, viên linh châu mà Chuẩn Đề tặng cho hắn cũng chính là Băng Phách Thần Châu, một trong những Tiên Thiên Linh Bảo hiếm có của Tây Phương Giáo.
Trong Phong Thần Chiến, Đại Thế Chí đã mượn Băng Phách Thần Châu của Ngao Hán, chỉ sử dụng được đúng một lần, sau đó liền bị Khương Tử Nha không chút khách khí mà hiến tế, bây giờ được Bạch Cẩm rèn lại thành một vương miện trong suốt.
Bạch Cẩm quỳ một chân trên đất, nâng cao khay, cung kính nói: "Nương nương chính là chủ nhân của Yêu tộc, Thánh Nhân chí tôn, chí tôn chí quý của Tam Giới, sao có thể không có vương miện để thể hiện uy hách, đệ tử đã mất rất nhiều công sức thu thập Linh Bảo, hao tổn tâm cơ chỉ để rèn đúc chiếc vương miện này cho nương nương, để thể hiện sự tôn kính với nương nương, đệ tự xin mạn phép được đeo lên cho người."
Nữ Oa nương nương nhìn chiếc vương miện thủy tinh kia, trong lòng lập tức vui vẻ, chưa nói đến uy nghiêm hay không uy nghiêm nhưng bề ngoài tinh mỹ hoa lệ, vô cùng xinh đẹp.
Nữ Oa nương nương mỉm cười nói: "Được!"
Bạch Cẩm lập tức đứng dậy, hai tay nâng chiếc vương miện cung kính bước tới, nhẹ nhàng đội chiếc vương miện lên đầu Nữ Oa, tăng thêm mấy phần cao quý lãnh diễm.
Nữ Oa nương nương cười nói: "Thế nào?"
Bạch Cẩm vội vàng khen ngợi: "Muôn ngàn tiên nữ, thần nữ trong Thiên Thượng Nhân Gian đều bị lu mờ trước nương nương."
Nữ Oa nương nương tươi cười rạng rỡ, vung tay lên một cái, một chiếc Vân Kính hiện lên trước mặt nàng, bên trong Vân Kính phản chiếu dáng vẻ Nữ Oa nương nương đội vương miện, mỹ nhan tuyệt thế.
Bạch Cẩm ở bên cạnh cũng cảm thấy hài lòng, Nữ Oa nương nương đóng vai Nữ Vương! Thật sự quá đẹp, chỉ tiếc chưa chuẩn bị đầy đủ, nếu phối thêm với trang phục Nữ Vương thì sẽ tốt hơn.
Nương nương nghiêng nghiêng đầu, liếc nhìn Bạch Cẩm, khẽ nhíu mày: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"
Bạch Cẩm lập tức hồi thần lại, buột miệng thốt ra: "Đệ tự đang suy nghĩ xem lần sau nên tặng lễ vật gì cho nương nương."
Nữ Oa nương nương tiện tay xung lên, Vân Kính dần tản đi, nói: "Lễ vật hay gì đó, ta cũng không quan tâm lắm. Bạch Cẩm, nếu ngươi đã đến rồi thì đừng vội rời đi, ngồi đây nghe ta giảng đạo."
Bạch Cẩm sững sờ, vội vàng cung kính chắp tay hành lễ, cảm kích nói: "Đa tạ ý tốt của nương nương nhưng trong Xiển Giáo còn rất nhiều việc, đệ tử chưa kịp giải quyết. Chờ Phong Thần lượng kiếp đi qua, đệ tử nhất định nhất định sẽ đến đây bái phỏng người."
Nữ Oa nương nương hơi nhíu mày nói: "Nếu đã đặt chân vào Oa Hoàng Thiên thì Phong Thần lượng kiếp không liên quan gì tới ngươi nữa."
"Ý tốt của nương nương, đệ tử xin nhận nhưng đệ tử chính là ngoại môn thủ đồ của Tiệt Giáo, sư phụ của đệ tử chính là Thông Thiên giáo chủ, vì vậy không có chuyện ‘không đánh mà chạy'."
Nữ Oa nương nương tức giận quát: "Cút ngay cho ta!" Rồi nàng vung tay lên, một đạo quang mang thoáng xẹt qua.
Bạch Cẩm kinh hô một tiếng, xoay một vòng bay khỏi Oa Hoàng Cung, rơi xuống hậu hoa viên bên ngoài.