Bạch Cẩm đứng dậy phủi phủi mông rồi xoay người nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh có một con bù nhìn rơm mặc tiên phục xinh đẹp, phiêu diêu, trên đầu một một vòng hoa, nhìn từ xa trông rất đáng yêu mềm mại, giống như tiên tử.
Phụt! Bạch Cầm nhìn không được mà phì cười, đây là tay nghề của Thanh Loan? Nếu đoán không lầm thì lai lịch của bù nhìn rơm này rất kinh người, cũng không biết chủ nhân của nó có cảm nhận như thế nào…
"Nương nương, chờ Phong Thần lượng kiếp đi qua, đệ tử lại đến tìm người nha!" Bạch Cẩm cung kính cúi đầu, vội vàng điều khiển Cân Đẩu Vân phóng đi, chỉ sợ nương nương lại hất thêm một cái như nãy.
Bên trong Oa Hoàng Cung, Nữ Oa nương nương hừ một tiếng, tự nói: "Không biết tốt xấu!"
Sau đó đưa tay tháo vương miện trên đầu xuống, nhìn vương miện lấp lánh mà nở nụ cười, làm gì có chút uy nghiêm nào? Rõ ràng là xinh đẹp đáng yêu hơn, sau này lúc ở một mình có thể đeo nó để tiêu khiển nhưng không thể đeo ra ngoài, nếu không đám người Tam Thanh với Chuẩn Đề sẽ cười nhạo ta.
…
Trong đại doanh Ân Thương, Triệu Công Minh từ từ tỉnh dậy, chống đỡ cơ thể ngồi dậy từ trên giường, hai tay ôm trán, đầu đau muốn nứt ra.
Ngao Bính ở bên cạnh lập tức mừng rỡ kêu lên: "Sư bá, sư bá tỉnh lại rồi!"
Văn Trọng, Thân Công Báo và Dương Giao từ bên ngoài vội vàng chạy vào.
Triệu Công Minh ngồi khoanh chân, vận chuyển pháp lực để điều tức, thiên địa linh khí cuồn cuộn ùn ùn kéo đến, phóng ra ngàn vạn thụy khí lên đại doanh Ân Thương.
Một lát sau, Triệu Công Minh bỗng mở to mắt, trong mắt ngập thần quang, tràn đầy tinh khí, lộ ra vẻ sắc bén.
Văn Trọng vui mừng nói: "Chúc mừng sư thúc đã thoát khỏi khổ nạn."
Triệu Công Minh ngẩn ra, toàn bộ kí ức lúc trước hiện ra trong đầu của hắn, bao gồm cả cử chỉ hoang đường ngu dốt, hắn tức giận hét lên: "Khương Tử Nha, ta với ngươi không độ trời chung."
"Văn Trọng, là ai đã cứu ta."
Văn Trọng nói: "Sau khi người lâm vào hỗn loạn, ta đã bảo Dương Dao sư huynh trở lại Tiệt Giáo, xin sự trợ giúp từ Bạch Cẩm sư bá."
Triệu Công Minh nhìn về phía Đông, cung kính chắp tay hành lễ rồi đứng dậy quát: "Văn Trọng, kêu binh."
"Vâng!" Văn Trọng cung kính lên tiếng, sải bước ra ngoài.
Trong đại doanh Tây Kỳ, các đệ tử Xiển Giáo tập trung lại một chỗ nhìn về phía đại doanh Ân Thương xa xa kia.
Hoàng Long Chân Nhân nghi hoặc hỏi: "Sư huynh, linh khí hội tụ ở đại doanh Ân Thương, chẳng lẽ nơi đó mới có đệ tử Tiệt Giáo hàng lâm? Không biết sẽ là người nào?"
Quảng Thành Tử bình tĩnh nói: "Cũng có thể là Triệu Công Minh."
Hoàng Long Chân Nhân nghi hoặc hỏi: "Không phải Triệu Công Minh bị Đinh Đầu Thất Tiễn khắc chế sao?"
Thái Ất Chân Nhân vuốt râu nói: "Chúng ta chỉ biết uy lực của sách Đinh Đầu Thất Tiễn từ trong miệng của Lục Áp, còn uy lực thật sự ra sao thì chúng ta chưa biết được nhưng thực lực của Triệu Công Minh không thể coi thường, chỉ bằng Khương Tử Nha mà đòi áp chế Triệu Công Minh sao?"
Tùng!
Tùng!
Tùng!
…
Thanh âm của tiếng trống chấn thiên vang vọng khắp sa trường.
Triệu Công Minh đứng trên không trung, áo choàng sau lưng tung bay phấp phới, giận dữ quát: "Các ngươi là bọn chuột nhắt hèn hẹ vô sỉ, chỉ có thể dùng ám tiễn để đả thương người khác, có bản lĩnh thì đấu với ta một trận, hôm nay ta với các người 'trăng khuyết khó tròn'."
"Triệu Công Minh!" Một thanh âm uy nghiêm vang lên giữa thiên không.
Trong không trung bỗng xuất hiện một Chúc Đăng, Chúc Đăng biến lớn rồi nở rộ ánh lửa, trong ánh lửa hiện lên thân ảnh của một lão giả.
"Nhiên Đăng đạo nhân, nhận lấy một châu của ta!" Trong cơn giận dữ, Triệu Công Minh phóng thẳng lên trời, hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu lập lòe giống như hai mươi bốn khỏa Minh Nguyệt Hoàn cuộn quanh.
Ầm! Ngọn lửa tăm tối u ám bốc lên ngập trời tạo thành hai mươi bốn tôn Trấn Mộ Dị Thú lao thẳng tới hai mươi bốn Định Hải Thần Châu.
Triệu Công Minh lật tay đè ép, quát: "Diệt!"
Ầm ầm! Thanh âm 'giang hà dậy sóng' phát ra, hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu nở rộ Thái Sơ chi quang tựa như sóng cuộn, thôn phệ trấn áp hai mươi bốn tôn Hỏa thú.
Một thanh Trường Xích huyền hoàng sắc đánh xuống, một kích đã trấn phong vạn dặm thiên địa, khóa chặt thời không.
Triệu Công Minh đưa tay ra kéo, hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu hợp thành một chuỗi quấn quanh Triệu Công Minh bay múa một vòng rồi đột ngột bắn nhanh về phía Trường Xích. Ầm! Định Hải Thần Châu va chạm với Thiên Địa Huyền Hoàng Lượng Thiên Xích, thần quang tung tóe, thiên địa thất thanh.
Không trung rộng lớn bị chia cắt, thanh khí tăng cao, trọc khí trầm xuống giống như hình thành một phương thế giới hư ảnh trải trăm vạn dặm từ thuở khai thiên lập địa đến nay, sau đó thế giới hư ảnh tan vỡ, Nhiên Đăng và Triệu Công Minh cùng lúc bay ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, bị thương không nhẹ, hai người không chút do dự mà rút quân trở về doanh trại.
Dưới đại doanh Ân Thương, Triệu Công Minh giơ tay lên, xung quanh cổ tay xuất hiện một chuỗi Minh Châu. Kì quái, vậy mà Định Hải Thần Châu lại có phản ứng với Lượng Thiên Xích, chẳng lẽ bọn hắn vốn là một thể?
Đám người Ngao Bính và Dương Giao đều nhanh chóng ra nghênh đón.
Dương Giao vội vàng hỏi: "Sư thúc, vừa rồi là Khai Thiên Tích Địa chi cảnh?"