Những người khác cũng kinh ngạc nhìn về phía Triệu Công Minh, phải biết rằng ở hồng hoang thế giới ngưng kết pháp tắc của ba ngàn đại đạo, Lục tôn Thánh Nhân, Địa Phủ Chí Tôn, Tứ Tượng Thánh Tôn mới vượt qua pháp tắc thời không vạn cổ, ngay cả Sơn Loan Thổ Địa vô cùng cứng chắc và Kim Tiên cũng chỉ có thể chạm tới Không Gian chi lực, còn Đại La Kim Tiên quá lắm mới ảnh hưởng được tới trăm vạn dặm thiên địa, đây là nguyên do mà bổn nguyên của hồng hoang thế giới mạnh mẽ.
Trước kia Tiên Thần phải tiến vào Hỗn Độn hoặc mượn không gian Linh Bảo mới có thể mở ra Trung Thiên thế giới hay Đại Thiên thế giới nhưng hai người bọn hắn vừa mới giao thủ đã phá vỡ pháp tắc thời không, mở ra một phương thiên địa mới.
Triệu Công Minh giảng giải nói: “Vừa nãy Lượng Thiên Xích phá vỡ linh khí sơ khai của Định Hải Châu mới sinh ra thế giới hư ảnh, không phải phá vỡ lực lượng bản nguyên của hồng hoang, vì vậy không cần suy nghĩ nhiều."
Lúc này mọi người mới thở dài một hơi.
...
Trong đại doanh Tây Kỳ, Nhiên Đăng hạ xuống, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng lúc nãy đã bị thua thiệt không ít, trên thân hắn thoáng xẹt qua một đạo linh quang, trong nháy mắt khôi phục sạch sẽ. Ngực hắn đập nhanh, hiển nhiên trong lòng cũng không bình tĩnh, Định Hải Thần Châu có duyên với bần đạo, nhất định phải có được nó.
Đám người Quảng Thành Tử và Di Lặc đều rối rít tụ tập lại rồi chạy đến.
Quảng Thành Tử vội vàng hỏi: “Lão sư, thế giới vừa rồi là?”
Nhiên Đăng bình tĩnh chuyển chủ đề nói: “Chỉ là pháp bảo huyễn cảnh mà thôi. Lục Áp, Đinh Đầu Thất Tiễn Thư không có chút tác dụng nào, thực lực của Triệu Công Minh còn mạnh hơn trước kia."
"Không thể nào, chắc chắn Khương Tử Nha đã sơ xuất." Sắc mặt Lục Áp khó coi, nhanh chóng quay người rời đi.
Chúng tiên của Xiển Giáo và Phật Đát Bồ Tát của Tây Phương Giáo cũng theo sát phía sau.
Một lúc sau, mọi người đến một túp lều lớn được Long Tu Hổ và Võ Cát trấn giữ.
Nhìn thấy Chúng Tiên Phật Tiền đều tới, Long Tu Hổ và Võ Cát vội vàng chắp tay hành lễ, tránh khỏi cửa.
Lục Áp đi đến trước lều lớn, to tiếng hét: "Khương Thừa Tướng, xin gỡ bỏ cấm chế."
Thanh âm uể oải của Khương Tử Nha truyền ra từ bên trong căn lều lớn: "Đạo hữu, chưa đầy ba bảy hai mốt ngày, có việc gì thì đứng bên ngoài nói! Ta muốn bái chết Triệu Công Minh, xin thứ cho ta không thể ngưng đón."
Lục Áp nhíu mày hỏi: "Khương Thừa Thương, có phải ngươi không thi pháp theo mô tả trong Đinh Đầu Thất Tiễn Thư?"
"Đương nhiên là có, từ khi dùng Đinh Đầu Thất Tiễn Thư, bần đạo cảm giác rất mệt mỏi! Ngày nào cũng buồn ngủ, tay chân bủn rủn, đạo huynh, có phải sách Đinh Đầu Thất Tiễn này có tác dụng phụ gì không?"
Ánh mắt Lục Áp ngưng đọng, lúc này mới đưa tay ấn về phía trước, trên lều xuất hiện một đạo thanh quang, hiện lên phù văn dày đặc chằng chịt. Đùng! Kết giới thanh quang giống như mặt kính vỡ tan tành rồi biến mất.
Lục Áp bước nhanh vào bên trong lều lớn, đám người Xiểm Giáo và Tây Phương Giáo cũng lũ lượt tiến vào.
Trong lều, Khương Tử Nha đang ngồi phía trước bàn đá, trên bàn đặt vài nồi lẩu, bên cạnh còn có vài hũ rượu.
Nhìn thấy đám người đi vào, Giương Tử Nha vẫy vẫy tay, lộ ra nụ cười lúng túng nhưng lại không mất lễ phép: "Cái đó, chư vị có muốn tới ăn một chút không?"
Lục Áp nhìn xung quanh, vội vàng quát: "Khương Thừa Tướng, Đinh Đầu Thất Tiễn Thư của ta đâu?"
Khương Tử Nha cầm lấy Thạch Tháp bên cạnh, cười nói: "Đây đạo hữu! Sách Đinh Đầu Thất Tiễn kia của ngươi chẳng có chút tác dụng nào, ta cung kính bái lễ hơn mười ngày, vậy mà Triệu Công Minh vẫn còn sống khỏe mạnh, cũng không giết được hắn. Trong lúc tuyệt vọng, ta đã giao Đinh Đầu Thất Tiễn Thư cho Ma Thần chi chủ đổi lấy thần tháp này, chắc chắn có thể trấn áp Triệu Công Minh. Thật ra Ma Thần chi chủ không muốn Đinh Đầu Thất Tiễn Thư này, ta phải hao hết miệng lưỡi, nhắc tới tình cảm của mình mới khiến Ma Thầm chi chủ nhận lấy Đinh Đầu Thất Tiễn Thư của ngươi, ngươi còn phải cảm ơn ta đấy!"
Chúng đệ tử của Xiển Giáo sắc mặt cổ quái, quả nhiên là như thế! Sau đó dùng ánh mắt thương hại nhìn Lục Áp, ngươi có ngốc hay không? Vậy mà chủ động giao pháp bảo cho Khương Tử Nha.
Lục Áp lập tức giận dữ quát: "Khương Thừa Thương, đó là pháp bảo của ta!"
Khương Tử Nha bất mãn nói: "Đạo hữu, ta chỉ lấy đại cục làm trọng mà thôi."
Rồi nhìn sang Phật Di Lặc nói: "Tây Phương Giáo đạo hữu, ta nói có đúng hay không? Lúc trước, để trấn áp đại đội chấp pháp, Văn Thù sư huynh đã đóng góp Long Trụ, Từ Hàng sư huynh đóng góp Ngọc Tịnh Bình, Phổ Hiền sư huynh đóng góp Ngô Câu Kiếm vì đại cục của Xiển giáo ta nhưng làm gì có một câu oán hận nào.”
Trong lòng Văn Thù, Phổ Hiền và Từ Hàng khó chịu, ai nói bọn ta không lời oán giận?
Phật Di Lặc ôm cái bụng bự của mình cười nói: "Đạo hữu nói rất đúng, bây giờ Tiệt Giáo khí thế hung hăng, đúng là cần phải lấy đại cục làm trọng, xin Lục Áp đạo hữu chớ làm khó Khương Thừa Tướng nữa, sau này Xiển Giáo chắc chắn sẽ bồi thường tổn thất cho ngươi."
Khương Tử Nha cười ha hả nói: "Xiển Giáo ta đã tổn thất ba kiện chí bảo, bảo vật của Lục Áp nên nhờ Tây Phương Giáo bồi thường rồi."
Di Lặc bối rối nói: "Tây Phương Giáo ta bần cùng."
Quàng Tử Thành bỗng nói: "Nếu đã liên minh thì cũng nên bỏ ra."