Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 496 - Chương 496: Ảo Mộng Châu

Chương 496: Ảo Mộng Châu

Đại Thế Chí ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm túc nói: “Ta có một pháp bảo tên là Ảo Mộng Châu. Dựa vào bảo vật này có thể tạo dựng một phương Mộng Cảnh thế giới, Mộng Cảnh thế giới che phủ hiện thực, đều là tựa như ảo mộng, âm dương đảo lộn, biến điều không thể thành có thể, nhờ vào đó có thể tuỳ tiện chém giết Hỏa Linh thánh mẫu.”

Khương Tử Nha mừng rỡ nói: “Đạo hữu có pháp bảo như thế sao không lấy ra sớm một chút?" Rồi hắn đưa tay ra chờ mong nói: “Xin đạo hữu cho ta thử sử dụng pháp bảo này một chút.”

Đại Thế Chí đưa viên châu ra, cười nói: “Mời đạo hữu!”

Khương Tử Nha tiếp nhận viên châu đánh giá một phen, ho khan đứng dậy nói: “Đạo hữu ngồi tạm ở đây, bần đạo bỗng có chút gấp chuyện, cáo từ trước.”

Đại Thế Chí cười nói: “Đạo hữu cứ tự nhiên!”

Khương Tử Nha nở nụ cười xin lỗi, bước nhanh khỏi lều lớn, thân ảnh biến mất không thấy đâu nữa

Khẩn Na La bên cạnh vội truyền âm nói: “Bồ Tát, sao người lại giao món bảo vật này cho Khương Tử Nha? Chẳng lẽ người không sợ không cầm về được sao?”

Đại Thế Chí đưa tay ra, cười nói: “Không phải bảo châu ở chỗ này hay sao?”

Một viên bảo châu sáng lạn hiện lên trên bàn tay Đại Thế Chí, giống hệt viên trước.

Đám người Na Tra và Dương Tiễn đều rối rít nhìn chăm chú. A! Sư thúc vừa mới lấy đi bảo châu, chẳng lẽ hắn lại thi triển thủ đoạn để thu hồi lại bảo châu?

Một lúc sau, Khương Tử Nha từ bên ngoài bước vào, nhìn thoáng qua viên bảo châu ở trong tay Đại Thế Chí, bất mãn nói: "Đạo hữu, ngươi làm như vậy là có ý gì? Đã nói giao cho ta sử dụng tại sạo lại nghĩ cách thu hồi."

Đại Thế Chí cười nói: "Thừa tướng hiểu lầm rồi, bảo châu này chính là Ảo Mộng Châu, không có thực thể, vốn ở trong mộng cảnh, ta nhớ nó ở nơi nào thì nó liền ở nơi ấy."

Khương Tử Nha kinh ngạc nói: “Thần kỳ như thế sao? Bảo vật thần kỳ như vậy mới có thể xưng chí bảo!”

Đại Thế Chí cười nói: “Thật ra đây cũng là một mộng cảnh hư ảo được ngưng tụ, không khác gì với mộng cảnh của phàm nhân cho nên không có bất kỳ cái gì giá trị gì, cũng không thể xem như là vật để trao đổi.”

Thái Ất Chân Nhân ở bên cạnh bỗng nói: “Ta từng nghe nói ở phương Tây, cái Tiếp Dẫn Thánh Nhân tu hành là chấn đạo pháp môn trong mộng ảo.”

“Đạo trưởng nói rất đúng, đây chính là thứ diễn hóa thành từ chứng đạo pháp môn ở trong mộng.”

Thái Nhất Chân Nhân gật đầu một cái, nói: “Tử Nha sư đệ, ngươi thử tới điều khiển Ảo Mộng Châu này xem.”

"Được!” Khương Tử Nha tiến lên, lần nữa tiếp nhận Ảo Mộng Châu, nhìn xem Đại Thế Chí, ngươi sẽ không lấy hạt châu này đi nữa phải không?

Đại Thế Chí đứng dậy chắp tay trước ngực, nói: "Còn tùy thuộc vào đạo hữu."

Khương Tử Nha cầm Ảo Mộng Châu bước ra khỏi đại doanh Tây Kỳ, đi theo phía sau là đám người Thái Ất Chân Nhân, Dương Tiễn, Na Tra và Đại Thế Chí.

Khương Tử Nha đứng lại trước giang hà cuồn cuộn, nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng có chút kích động. Bây giờ là lúc ta uy chấn hồng hoang, thừa tướng mà không lên trận chém giết thì không phải là một thừa tướng tốt.

Huyễn Mộng Châu trong tay Khương Tử Nha biến mất, một đạo gợn sóng màu sắc rực rỡ lấy hắn làm trung tâm, sau đó lan ra bốn phía, vô thanh vô tức dung nhập vào trong hư không, thiên địa lại không hề biến hóa, sông lớn cuồn cuộn chảy xuôi, cát bụi dâng lên bồng bềnh, cỏ cây lắc lư trong gió.

Tất cả vẫn giống như mọi khi nhưng biểu tình của Khương Tử Nha lại dần nghiêm túc, hắn không giận tự uy, tản ra khí thế khinh người, sau đó cất bước đi về phía sông lớn cuồn cuộn.

Ở phía sau, Na Tra nhỏ giọng hỏi: “Khương sư thúc làm sao vậy?”

Đại Thế Chí mỉm cười nói: “Thừa tướng đã nhập mộng rồi, bây giờ cả mảnh thiên địa này đều đang ở trong mộng của hắn.”

Khương Tử Nha đi đến bờ sông. Ầm ầm ầm! Sông lớn yên ả sôi trào trong nháy mắt.

“Grao!”

“Rống!”

Ba ngàn đầu hỏa long xông ra từ trong sông lớn, tung hoành bay lượn trên mặt sông.

Hỏa Linh thánh mẫu cưỡi kim nhãn đà đi tới từ phía xa, quát lên: “Khương Tử Nha, Thái Ất Chân Nhân cũng đã thua trong tay ta, ngươi đang tới chịu chết sao?”

Khương Tử Nha uy nghiêm quát: “Hỏa Linh thánh mẫu, bản tọa vốn không muốn tính toán với ngươi, tại sao ngươi lại không biết thiên thời, dám nghịch thiên, bản tọa chỉ có thể trấn áp ngươi ở đây.”

“Nói khoác không biết ngượng! Ngươi đã không tự hiểu được thì ta sẽ giúp ngươi.”

Hỏa Linh thánh mẫu vung tay, ba ngàn đầu hỏa long bổ nhào về phía Khương Tử Nha, hỏa diễm nóng rực đập vào mặt.

Khương Tử Nha vuốt râu mỉm cười, lúc vọt tới trước mặt, toàn bộ đầu hỏa long đều tự động trở nên nhạt màu rồi xuyên qua cơ thể của Khương Tử Nha, sau đó phòng ra đằng sau.

Mấy người Thái Ất Chân Nhân, Đại Thế Chí, Dương Tiễn và Na Tra đều biến sắc, không hay rồi!

Ầm ầm...

Tiếng va chạm vang lên sau lưng Khương Tử Nha, Thái Ất Chân Nhân, đám người Dương Tiễn, Na Tra và Đại Thế Chí đều bị hỏa long đánh cho không kịp trở tay, hỏa diễm ngập trời, tiếng rồng ngâm và tiếng quát chói tai liên tục vang lên.

Nam nhân chân chính sẽ không quay đầu nhìn vụ nổ, Khương Tử Nha mỉm cười đi về phía trước, trực tiếp bước lên sông lớn, đạp nước đi về phía trước.

Hỏa Linh thánh mẫu nhìn Khương Tử Nha với ánh mắt đầy kinh ngạc, tại sao hỏa long lại xuyên qua thân thể hắn? Rốt cuộc hắn đã sử dụng tà pháp gì?

Bình Luận (0)
Comment