Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 497 - Chương 497: Khương Tử Nha Trầm Luân Trong Mộng

Chương 497: Khương Tử Nha trầm luân trong mộng

Ngao Bính từ đằng xa bay tới, hưng phấn hét lớn: “Khương sư thúc, đừng chạy!”

Sau đó hắn nhanh chóng xẹt qua không trung, đánh về phía Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha đưa một ngón tay ra, Phương Thiên Họa Kích lập tức đâm vào ngón tay nhưng lại khó tiến thêm.

Ngao Bính lơ lửng giữa không trung, cả kinh kêu lên: “Làm sao có thể?”

Khương Tử Nha bình thản nói: “Con sâu con kiến cũng dám vi phạm thiên uy!” Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra. Ầm! Ngao Bính bay ngược trở về như đạn đại bác.

Rầm rầm! Trên mặt đất xẹt qua một vết nứt, đất đá tung bay.

“Rống!” Một đầu Thần Thú bay ra từ trong Ân Thương Đại Doanh, nó rất giống thỏ, hai tai dài nhọn, thân phủ lân giáp kim mao, cái miệng to như chậu máu mở ra để lộ hai chiếc răng cương thi nhọn hoắt, tiếng rống khát máu và hung tợn kia chính là của con kim mao cương thi thể tiến hóa cuối cùng.

“Nghiệt súc cũng dám làm càn!” Khương Tử Nha gầm thét, tay áo vung lên. Ầm! Tiếng rống của kim mao lập tức ngắt quãng.

Ầm! Nó bị nện ra xa tạo thành một cái hố sâu.

Ở phía sau, Dương Tiễn bức lui hỏa long, nỉ non nói: “Đây là dị thú do Đại huynh biến thành? Ta chưa từng nhìn thấy nó.”

Na Tra thở hồng hộc, bất mãn nói: “Sư thúc đang mơ thấy gì vậy?”

Ở bên cạnh, Thái Ất Chân Nhân vân đạm phong khinh nói: “Hẳn là mơ thấy mình đã biến thành một tôn đại năng giả!”

Đại Thế Chí vừa cười vừa nói: “Tâm hắn lớn bao nhiêu thì trong mộng cảnh sẽ mạnh bấy nhiêu.”

Phía trước sông lớn, Hỏa Linh thánh mẫu đưa tay kết ấn, sau đó quát lên: “Minh Phủ âm u, Hoàng Tuyền mênh mông, tiên thần khó độ, quỷ quái bất phù!”

Ầm! Nước sông dưới chân Khương Tử Nha lập tức biến thành Hoàng Tuyền chi thủy vàng sẫm, bốn phía Hoàng Tuyền Hà dâng lên sóng lớn trăm trượng, tạo thành một cái ao vây quanh Khương Tử Nha, trong vòng vây của Hoàng Tuyền chi thủy, Khương Tử Nha nhỏ bé giống như con sâu con kiến.

“Hoàng Tuyền đưa tang!”

Ầm ầm! Sóng nước Hoàng Tuyền cao trăm trượng khép lại, bao phủ lấy Khương Tử Nha, Hỏa Linh thánh mẫu thở dài nhẹ nhõm, hôm nay Khương Tử Nha thật sự có chút quỷ dị nhưng nếu đã bị Hoàng Tuyền chi thủy bao phủ, cho dù hắn có bản lĩnh ngập trời cũng vô dụng.

“Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn! Hỏa Linh, ngươi chỉ là một con sâu con kiến cũng dám mạo phạm thiên uy.” Một tiếng hét uy nghiêm vang lên.

Dưới sự bao phủ của Hoàng Tuyền chi thủy, vô số kim quang bắn tung tóe, kim quang xuyên qua Hoàng Tuyền chi thủy, hà đạo lập tức nổ tung, Hoàng Tuyền chi thủy cuồn cuộn đổ xuống Ân Thương tựa như diệt thế chi uy ngập trời đang bao phủ lấy đại doanh Ân Thương trong nháy mắt.

Vô số binh sĩ Ân Thương kêu gào giãy giụa trong trận hồng thủy Hoàng Tuyền, hai người Văn Trọng và Thân Công Báo cũng bị xoáy nước Hoàng Tuyền thôn phệ.

Thân ảnh Khương Tử Nha hiện lên trên trời cao, hắn ngồi xếp bằng tại hư không, phía sau là thần luân to lớn chiếu rọi chư thiên, bên trong thần luân giống như tinh hà phồn điểm, lại giống như thái sơ khai tích chi cảnh đang diễn dịch Thái Cực biến hóa, bát quái lưu chuyển và ngũ hành sinh khắc chí lý.

Âm thanh to lớn của Khương Tử Nha vang vọng trong thiên địa: “Hỏa Linh thánh mẫu, ngươi đã biết tội của mình chưa?”

Hỏa Linh thánh mẫu đang giãy giụa trong trận hồng thủy Hoàng Tuyền cuồn cuộn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn trôi, nàng ngẩng đầu, phẫn nộ kêu lên: “Khương Tử Nha, ngươi lạm sát người vô tội tất bị trời phạt!”

Khương Tử Nha ngồi xếp bằng bên trên vân sàng, âm thanh uy nghiêm to lớn vang lên: “Ta chấp chưởng ba ngàn Thần Ma Đại Đạo, lời của ta là pháp, việc ta làm là quy, ta chí cao chí quý, ta là trời, các ngươi đều phải thần phục.”

Khương Tử Nha uy nghiêm nhìn xuống đám người đang đứng phía dưới, ánh mắt tập trung vào đám người Thái Ất Chân Nhân và Đại Thế Chí.

Đại Thế Chí mỉm cười. Khương thừa tướng, pháp bảo này của ta rất hữu dụng đúng không?

Khương Tử Nha uy nghiêm nói: “Ta chính là Khai Thiên Tích Địa Chi Chủ của thời không vô tận, được chúng sinh tôn sùng bái lạy, tại sao các ngươi lại kiêu căng không bái?”

Nụ cười trên mặt Đại Thế Chí cứng đờ, khó có thể tin nổi mà nhìn Khương Tử Nha.

Thái Ất Chân Nhân nhíu mày hét lớn: “Khương Tử Nha, ngươi biết ngươi đang nói gì không?”

Khương Tử Nha duỗi tay, sau đó chậm rãi đè xuống, uy nghiêm quát lên: “Quỳ lạy!”

Ầm! Áp lực khổng lồ hạ xuống, đè lên đám người Thái Ất Chân Nhân.

Bịch bịch! Na Tra và Dương Tiễn lập tức quỳ xuống, sau đó cắm Hỏa Tiêm Thương và Tam Tiên Lưỡng Nhân Đao xuống đất để chống lấy thân mình.

Cơ thể của Thái Ất Chân Nhân và Đại Thế Chí lập tức trầm xuống, toàn thân kêu lên ken két, bọn hắn cố gắng kiên trì nhưng toàn bộ thực lực cường đại đều bị áp chế trong cơ thể, sắc mặt cả hai đỏ lên, khắp người run rẩy.

Thái Ất Chân Nhân cắn răng phẫn nộ nói: “Khương Tử Nha, ngươi điên rồi?”

Ở bên cạnh, Đại Thế Chí cũng cắn răng kiên trì: “Hắn không điên mà là đang trầm luân trong mộng, tu vi tâm cảnh của đệ tử Xiển giáo ngươi lại kém như vậy sao?”

“Tại sao ngươi không nói sớm là nó còn có tai hại này? Trước đây Khương Tử Nha cầu tiên không thành, mặc dù không biết tại sao đột nhiên hắn lại tu hành ra thực lực không tệ như vậy nhưng khát vọng của hắn đối với tiên đạo đã trở thành tâm chướng từ lâu.”

“Ta cũng không biết hắn có tâm chướng này!”

“Bịch!”

“Bịch!”

Hai người đồng loạt quỳ một chân trên đất. Ken két! Mặt đất xung quanh nứt ra một cái hố sâu, sau đó lan ra bốn phía giống như mạng nhện.

Bình Luận (0)
Comment