Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 498 - Chương 498: Huyễn Mộng Châu Biến Mất

Chương 498: Huyễn Mộng Châu biến mất

“Ta chính là vị tiên duy nhất trong thiên địa...” Âm thanh to lớn vang lên trong thiên địa.

Bên ngoài thiên địa vạn dặm, đột nhiên thân ảnh Bạch Cẩm hiện lên trong không trung.

Trong tầm mắt của Bạch Cẩm, lấy chiến trường Tây Kỳ và Ân Thương làm trung tâm, trong vòng vạn dặm đều được bao phủ bởi một cỗ ba động kỳ dị tựa như mộng cảnh mịt mù, như thật lại như ảo.

“Mộng cảnh trở thành hiện thực, tiêu tốn nhiều như vậy mà muốn giết Hỏa Linh sao? Sao có thể để ngươi toại nguyện?”

Trong tay Bạch Cẩm hiện lên một cây mộc trượng, là quyền trượng đại biểu cho quyền hành ở Địa Phủ do Bình Tâm nương nương ban tặng lúc trước, mặc dù nó trông giống như một cây gậy gỗ không được tân trang nhưng lại không hề ảnh hưởng đến uy năng vô song của nó.

Bạch Cẩm giơ mộc trượng lên, sau đó đột nhiên ném ra, mộc trượng xẹt qua một đạo quang mang rồi bắn thẳng vào trong chiến trường. Ầm, một đạo U Minh Quỷ Lực bao phủ khắp thiên địa, pháp tắc của Địa Phủ xâm nhập nhân gian, vạn dặm xung quanh lập tức hóa thành quỷ vực nhưng chỉ trong nháy mắt, quỷ vực biến mất, thiên địa khôi phục nguyên trạng.

Sông lớn vỡ đê vẫn đang chậm rãi chảy xuôi, trên bờ sông, Khương Tử Nha đứng thẳng, hắn đang rơi vào trạng thái thất thần.

Sau lưng là đám người Thái Ất Chân Nhân, Đại Thế Chí, Na Tra và Dương Tiễn, toàn bộ đều gọn gàng sạch sẽ, đất đai bằng phẳng.

Thái Ất Chân Nhân lấy lại tinh thần, phẫn nộ quát lên: “Khương Tử Nha!”

Khương Tử Nha hoàn hồn, trong mắt lóe lên vẻ tiếc nuối, thì ra tất cả chỉ là một giấc mộng, nếu như là thật thì tốt biết mấy!

Khương Tử Nha quay người, lập tức nhìn thấy đám người đang nổi giận đùng đùng, hắn gượng cười nói: “Hiểu lầm, sư huynh, đều là hiểu lầm, những thứ vừa phát sinh đều là mộng cảnh, đều là hư ảo.”

Ở bên cạnh, Đại Thế Chí yếu ớt nói: “Ngày nghĩ gì sẽ mơ đó.”

Thái Ất Chân Nhân híp mắt, nắm chặt phất trần, sau đó hung dữ nói: “Mộng do tâm mà ra, Tử Nha sư đệ, có phải từ sâu trong nội tâm, ngươi vẫn luôn muốn vi huynh quỳ lạy ngươi đúng không?”

Khương Tử Nha vội vàng kêu: “Sư huynh, việc này không liên quan đến ta!

Lúc còn tại thế, Văn Vương từng nói mộng cảnh đều là phản, kỳ thực trong lòng sư đệ ta vô cùng tôn trọng sư huynh, sư huynh ngài phải tin tưởng ta!”

Thái Ất Chân Nhân híp mắt nhìn Khương Tử Nha, ngươi đoán xem ta có tin ngươi hay không?

Ở bên cạnh, Đại Thế Chí nghi hoặc nói: “Kì quái, tại sao đột nhiên mộng cảnh này lại giải khai? Khương Thừa tướng, có phải ngươi đã làm gì rồi không?”

Khương Tử Nha lắc đầu: “Ta không làm gì cả! Ta cũng đột nhiên tỉnh lại.”

Đại Thế Chí vội vàng hỏi: “Huyễn Mộng Châu ở đâu?”

Khương Tử Nha nắm tay, ngạc nhiên nói: “Huyễn Mộng Châu không thấy nữa rồi!”

Đám người đều hoài nghi nhìn Khương Tử Nha, lại không thấy ư? Tại sao tất cả pháp bảo đều biến mất khi vào tay ngươi?

Đại Thế Chí chắp tay trước ngực, khom lưng thi lễ, trịnh trọng nói: “Vẫn mong đạo hữu trả lại Huyễn Mộng Châu cho ta, bảo vật này có ý nghĩa rất to lớn đối với Tây Giáo.”

Khương Tử Nha chắp tay thi lễ, sau đó chân thành tha thiết nói: “Đạo hữu, Huyễn Mộng Châu này thật sự không ở chỗ ta, bằng không thì ta không thể tỉnh lại từ trong mộng cảnh được.”

Đại Thế Chí đứng dậy, trong phút chốc không phản bác được, dựa vào tâm cảnh của hắn, nếu không phải ngoại lực can thiệp thì quả thật rất khó để tỉnh lại.

Hiện tại Thái Ất Chân Nhân lại không muốn quản cái gì mà Huyễn Mộng Châu, hắn lạnh giọng nói: “Tử Nha sư đệ, nghe nói lòng cầu đạo của ngươi rất kiên định, vi huynh vô cùng vui mừng, muốn truyền cho ngươi một môn đạo pháp.”

Khương Tử Nha chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, gượng cười nói: “Đa tạ sư huynh đã yêu mến, ta cảm thấy bản thân không thích hợp tu đạo, vẫn là thôi đi!”

“Người tu hành há có thể dễ dàng từ bỏ.” Thái Ất Chân Nhân vung tay áo, hai người lập tức biến mất không thấy.

Đột nhiên Dương Tiễn nói: “Sư đệ, sư phụ ngươi thường truyền thụ đạo pháp như thế nào?”

Na Tra ngẩng đầu, ưỡn ngực nói: “Ta vừa học đã có thể hiểu được tất cả các loại đạo pháp, sư phụ ta còn có một Kim Hà đồng tử được người đích thân dạy dỗ.”

Đám người Dương Tiễn và Lôi Chấn Tử bọn đều cùng nhau mặc niệm vì Khương Tử Nha.

Trong đại quân Tây Kỳ, đột nhiên Hỏa Linh thánh mẫu đang ngồi xếp bằng trong đại trướng mở to mắt, ngưng trọng nói: “Ta vừa nằm mơ sao? Kỳ lạ, tại sao ta lại mơ một giấc mộng như vậy? Tại sao Khương Tử Nha trong mộng lại cường đại như thế, cổ quái!”

Một lát sau: “Sư tỷ! Sư tỷ!” Tiếng của Ngao Bính truyền tới từ bên ngoài.

“Vào đi!”

Ngao Bính nhanh chân đi vào trong lều vải.

Hỏa Linh thánh mẫu hỏi: “Sư đệ, có việc gì sao?”

“Sư tỷ, vừa rồi toàn bộ binh sĩ trong quân doanh đều lâm vào trong một mộng cảnh quỷ dị, bọn hắn mơ thấy hồng thủy ngập trời cuốn tới, bao phủ toàn bộ quân doanh, bây giờ quân tâm bất ổn, Văn Trọng mời sư tỷ đi nghị sự.”

Ánh mắt Hỏa Linh thánh mẫu ngưng lại: “Tất cả mọi người đều mơ thấy cái này sao? Ngươi cũng nằm mơ thấy sao?”

“Ta và sư huynh đều mơ thấy Khương Tử Nha, hắn trở nên vô cùng lợi hại, ta và sư huynh đều không phải là đối thủ của hắn, thật sự quá kỳ lạ.”

Đột nhiên Hỏa Linh thánh mẫu đứng dậy, ngưng trọng nói: “Đây chắc chắn không phải là mộng, chúng ta đi!” Sau đó nàng bay ra bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment