Trong U Minh thế giới, Bạch Cẩm ôm một quả cầu màu sắc rực rỡ, hấp tấp chạy vào Bình Tâm điện, sau đó dùng dây leo bện một cái đèn lồng và đặt quả cầu ở bên trong, cuối cùng treo trên một cây đại thụ ở trong hoa viên, quả cầu tỏa ra quang mang mờ ảo, điểm xuyết khiến hoa viên trông giống như mộng cảnh mịt mù.
Bình Tâm nương nương vô thanh vô tức xuất hiện trong lương đình ở hoa viên, sau đó mỉm cười nói: “Bạch Cẩm, ngươi đang làm gì?”
Bạch Cẩm bay xuống từ trên cây, vừa cười vừa nói: “Nương nương, ta cảm thấy hoa viên của ngài có chút âm u nên treo thêm một ngọn đèn giúp người, người thích không?”
“Tách!” Hắn búng tay, quang mang mờ mịt lập tức trở nên cường thịnh mấy phần, mơ hồ tản ra đạo vận giục người nhập mộng: “Nương nương, người xem cây đèn này còn có thể điều chỉnh độ sáng.”
Bình Tâm nương nương ngẩng đầu nhìn đằng đăng đang treo trên cây, gật đầu mỉm cười nói: “Rất tốt!”
Sau đó nàng quay người, đi qua một bên rồi ưu nhã ngồi xuống lương đình cạnh bờ hồ.
Bạch Cẩm lập tức đi theo, vừa cười vừa nói: “Nương nương, đã lâu không gặp, đệ tử dày công chuẩn bị cho ngài một kiện lễ vật!”
“Ồ!” Bình Tâm nương nương quay đầu nhìn Bạch Cẩm, hiếu kỳ hỏi: “Lễ vật gì?”
Bạch Cẩm chìa tay, trên hai tay xuất hiện một cái khay vàng hoa lệ, trên khay chèn một cái đêm nhung, trong đệm nhung đặt một cái vương miện lộng lẫy, bốn phía vương miện được nạm bốn viên minh châu, theo thứ tự là Khai Thiên Châu, Tích Địa Châu, Hỗn Nguyên Bảo Châu và Ban Hoàng Châu, tất cả đều lấp lánh quanh mang.
Bốn viên linh châu này chính là tứ thánh linh bảo của Cửu Long Đảo, sau khi tứ thánh của Cửu Long Đảo bại vong trong Phong Thần chi chiến, Khương Tử Nha đã hiến tế chúng cho Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm quỳ một chân trên đất, nâng cao khay rồi cung kính nói: “Nương nương chính là chủ của Địa Phủ, là chúa tể của U Minh, há lại không có vương miện để hiển uy? Đây chính là vương miện do đệ tử trải qua trăm ngàn cay đắng mà thu thập linh bảo, sau đó hao tổn tâm sức luyện chế cho người, khắp tam giới chỉ có một cái, biểu dương uy nghiêm giống như nữ vương của nương nương. Nương nương có thể cho phép đệ tử đeo lên giúp người được không?”
Bình Tâm nương nương nhìn vương miện thủy tinh, tinh xảo lộng lấy khiến người người yêu thích, nàng mỉm cười nói: “Được!”
Bạch Cẩm lập tức đứng dậy, dùng hai tay nâng vương miện rồi tiến lên, sau đó cẩn thận đội lên đầu Bình Tâm nương nương, nếu so sánh với vẻ đẹp lạnh lùng của Nữ Oa nương nương thì Bình Tâm nương nương lại đoan trang và tao nhã hơn mấy phần.
Bình Tâm nương nương cười hỏi: “Như thế nào?”
Bạch Cẩm vội vàng tán thưởng: “Thật sự quá đẹp, vô cùng uy nghi, tất cả tiên nữ và thần nữ trong tam giới đều bị lu mờ trước mặt nương nương.”
Bình Tâm nương nương vung tay, một chiếc vân kính xuất hiện ở trước mặt, bên trong vân kính chiếu rọi dáng vẻ lúc đội vương miện của Bình Tâm nương nương, đoan trang và tao nhã.
Bình Tâm bật cười, nghiêng đầu quan sát khắp nơi, vừa cười vừa nói: “Uy nghiêm chỗ nào chứ?”
Rõ ràng nó có vẻ xinh đẹp và đáng yêu nhiều hơn nhưng bản nương nương lại thích xinh đẹp đáng yêu.
Bình Tâm nương nương phất tay tản vân kính đi, hài lòng nói: “Bạch Cẩm, ngươi phải nhọc lòng rồi.”
Bạch Cẩm vô thức nói: “Không phiền, có thể khiến nương nương vui vẻ là vinh hạnh của đệ tử.”
Bình Tâm nương nương vừa cười vừa nói: “Nếu ngươi đã tới, vậy ở lại với ta một khoảng thời gian, Hình Thiên bọn hắn quá không thú vị.”
Thần sắc Bạch Cẩm khẽ động, hắn nghiêm mặt nói: “Khởi bẩm nương nương, trong Tiệt Giáo còn rất nhiều việc, đệ tử không có thời gian ở lại. Chờ sau Phong Thần lượng kiếp, đệ tử chắc chắn sẽ đến đây bái phỏng.”
Bình Tâm nương nương nhìn Bạch Cẩm, ôn tồn nói: “Tiến vào U Minh thế giới thì Phong Thần lượng kiếp sẽ không liên quan tới ngươi nữa.”
Bạch Cẩm xúc động nói: “Đệ tử xin ghi nhận ý tốt của nương nương nhưng dù sao đệ tử cũng là đệ tử ngoại môn đứng đầu của Tiệt Giáo, sư phụ ta là Thông Thiên giáo chủ, không thể không đánh mà chạy, đệ tử nguyện cùng chiến đấu với sư tôn, cho dù phải chết vạn lần cũng không hối hận.”
Bình Tâm nương nương nói: “Hiếm khi ngươi trọng tình trọng nghĩa như vậy, nếu ngươi đã không muốn ở lại, ta cũng không cưỡng cầu, nhớ chú ý an toàn trong đại chiến, nếu gặp phải cường địch, ngươi có thể trốn vào U Minh thế giới. Trong thế giới của ta, không một ai có thể làm gì được ngươi, Thánh Nhân đích thân tới đây cũng không được.”
Bạch Cẩm trịnh trọng cúi đầu rồi xúc động nói: “Đa tạ nương nương.”
Bạch Cẩm lại ở với Bình Tâm nương nương một khoảng thời gian, sau đó mới cáo từ rời đi.
Bạch Cẩm ra khỏi Bình Tâm Điện, vừa hay nhìn thấy Hình Thiên không đầu đang nhanh chân đi tới. Hắn cởi trần, trên cổ vẫn còn đang nổi bong bóng máu, trong U Minh thế giới hắc ám, trông hắn thật sự có chút đáng sợ.
Bạch Cẩm hữu nghị gật đầu với Hình Thiên, Hình Thiên không nói một lời mà đi thẳng vào Bình Tâm Điện.
Bạch Cẩm nhỏ giọng thầm thì: “Không có đầu còn đi lung tung khắp nơi, máu chạy đầm đìa như vậy, nhỡ dọa đến tiểu bằng hữu thì phải làm sao? Cho dù không dọa được tiểu bằng hữu thì dọa đến hoa cỏ cũng không hay! Không sợ vết thương trần trụi kia bị nhiễm trùng sẽ sưng lên sao?”
Bước chân Hình Thiên ngừng lại, hắn lập tức quay người, hai vú phồng to trừng Bạch Cẩm.
Thân ảnh Bạch Cẩm lóe lên, sau đó vội vàng biến mất không thấy.