Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 502 - Chương 502: Cứu Hỏa Linh Thánh Mẫu

Chương 502: Cứu Hỏa Linh thánh mẫu

Bạch Cẩm tươi cười mở lời: "Sư huynh là Xiển Giáo Thủ Đồ, kế thừa Thượng Thanh đạo thống. Nếu hôm nay ngươi ra tay với vãn bối ở đây, e là truyền ra ngoài sẽ bị tiên thần chốn hồng hoang cười nhạo."

Quảng Thành Tử lạnh lùng đáp lời: "Hỏa Linh thánh mẫu làm trái Thiên ý, phải chịu một kiếp này."

Bạch Cẩm lắc đầu: "Ngoài Thánh Nhân ra, ai dám nói bừa về thiên ý?"

Hắn vươn tay, Hoàng Tuyền thủy dậy sóng ập về phía Bạch Cẩm, một chiếc đỉnh nhỏ màu đen ngưng tụ trong bàn tay hắn, toàn bộ Hoàng Tuyền thủy đều tràn vào trong hắc đỉnh, không sót lại một giọt nào.

Bạch Cẩm trở tay thu hồi Hoàng Tuyền Đỉnh rồi nói: "Hỏa Linh, ngươi giết Lôi Chấn Tử, sát kiếp đã qua, theo ta trở về!"

Hỏa Linh thánh mẫu cung kính đáp: "Vâng!" Nàng chìa tay, Kim Hà Quan từ đằng xa bay về rơi vào trong tay Hỏa Linh thánh mẫu.

Bạch Cẩm chắp tay thi lễ: "Sư huynh, sau này gặp lại."

Quảng Thành Tử thản nhiên nói: "Sư đệ đi đường bình an!"

Bạch Cẩm điều khiển tường vân dẫn theo Hỏa Linh thánh mẫu đi về phía Đông Hải.

Hoàng Long Chân Nhân không kìm được bèn hỏi: "Sư huynh, sao ngươi lại thả bọn hắn đi?"

Quảng Thành Tử trả lời bằng giọng điệu nặng nề: "Ngươi nghĩ đến thủ đoạn của đại đội chấp pháp đi. Bạch Cẩm là Đội trưởng đại đội chấp pháp, các ngươi có tin chắc là mình có lòng tin giữ chân hắn không?"

Hoàng Long Chân Nhân và Thái Ất Chân Nhân nhớ lại cảnh tượng ngày trước liên tục bị đại đội chấp pháp trấn áp, không khỏi im lặng hồi lâu.

Sau khi trở lại Đông Hải, Bạch Cẩm đáp xuống đám mây và bảo: "Ngươi về đi! Không được ra khỏi Đông Hải trước khi lượng kiếp kết thúc."

Hỏa Linh thánh mẫu cung kính đáp: "Vâng!" Nàng điều khiển tường vân đi tới Đa Bảo Đảo.

Bạch Cẩm đáp xuống Tam Quang Tiên Đảo, đi tới một chiếc ghế hình cây nấm to bên cạnh đảo rồi ngồi xuống, ngắm nhìn biển rộng yên ả mà chìm vào trầm tư. Phong Thần Chiến hồi trước đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, đám người từ Kim Bằng tới Thạch Cơ, Cô Lương đều độ kiếp một cách bình an. Thế nhưng bắt đầu từ Triệu Công Minh bỗng vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, ngay cả công đức cũng không thể đỡ được Đinh Đầu Thất Tiến Thư. Rốt cuộc người rơm kia có lai lịch gì? Tại sao Hỏa Linh lại đột nhiên xuất hiện trên chiến trường? Suýt chút nữa thì viên châu ẩn giấu lực lượng mộng cảnh kỳ lạ kia đã dồn Hỏa Linh vào chỗ chết.

Bạch Cẩm nghiêng đầu nhìn phương Tây, đồng thời lẩm bẩm: "Sư thúc cũng ra tay sao?"

Mộng Cảnh Viên Châu chắc là Mộng Cảnh đại đạo của Tiếp Dẫn sư thúc, người rơm có thể né tránh công đức hẳn là Nhân Quả đại đạo của Chuẩn Đề sư thúc. Hiện tại hai vị sư thúc ở phương Tây đã ra tay, chiến trường Phong Thần sẽ trở nên mây vần gió vũ ngay lập tức, nếu Vân Tiêu nhập kiếp vào lúc này sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Một nữ tử mặc thanh y bước trên mặt biển đi tới, thân ảnh lấp lóe trên mặt biển mấy lượt đã bước lên Tam Quang Tiên Đảo. Nàng chắp tay thi lễ chào hỏi: "Bái kiến sư huynh!"

Bạch Cẩm cũng đứng dậy chắp tay đáp lễ, mỉm cười lên tiếng: "Vân Tiêu sư muội, sao ngươi lại tới đây? Mời ngồi." Mỗi người ngồi trên một cây nấm to.

Vân Tiêu buồn bã nói: "Sư huynh, Chấp Pháp Đại Điện chỉ còn một mình ta, thật là quạnh quẽ quá chừng."

"Nếu sư muội buồn chán thì có thể đến chỗ ta chơi."

Vân Tiêu vừa nhìn xung quanh vừa nói: "Thạch Cơ, Cô Lương, Long Cát, Tinh Vệ không ở đây, chỗ sư huynh cũng trở nên vắng vẻ!"

Bạch Cẩm ung dung cất lời: "Chịu đựng sự thanh tịnh nhất thời mới có thể đạt được sự tự tại vĩnh hằng.

Tay trồng nấm trên đảo, ngẩng đầu thấy trời trong biển. Tâm địa thanh tịnh mới là đạo, lùi bước vốn là bước tiếp.

Sư muội à, lùi một bước sẽ nhận được nhiều hơn."

"Sư huynh đang nói đến Cô Lương sư tỷ ư?"

"Đúng vậy! Lòng nảy sinh cảm xúc, ta tùy tiện nói bừa thôi."

"Sư huynh, lần này ta đến đây chủ yếu là để cảm ơn sư huynh đã cứu mạng Đại huynh của ta."

Vân Tiêu đứng dậy khom người thật sâu, trịnh trọng chắp tay thi lễ: "Cảm ơn ân cứu mạng của sư huynh, ta vĩnh viễn không dám quên ân đức của sư huynh."

Bạch Cẩm vội vàng đứng dậy: "Sư muội khách sáo quá, các ngươi là sư đệ sư muội của ta cũng là đệ đệ muội muội của ta, ta làm huynh trưởng sao có thể thấy chết mà không cứu? Ngươi mau đứng lên đi."

Vân Tiêu đứng dậy nở nụ cười.

Hai người ngồi về chỗ cũ.

Vân Tiêu do dự giây lát rồi hỏi: "Sư huynh, ngươi đã tìm ra kẻ lén hạ độc thủ với Đại huynh của ta chưa?"

"Ngươi không cần hỏi nhiều, cũng không cần can thiệp nhiều."

"Sư huynh, đó là Đại huynh của ta."

"Ta là sư huynh của ngươi, sao có thể hại ngươi?"

Sắc mặt Vân Tiêu chợt thay đổi, nàng thì thầm hỏi: "Sư huynh, là Thánh Nhân phải không?"

Bạch Cẩm lặng thinh không đáp.

"Sư huynh, ta biết rồi, ta không hỏi là được."

Bạch Cẩm khuyên nhủ: "Vân Tiêu à, Triệu Công Minh đã được ta cứu, ngươi cũng đừng ôm lòng oán hận. Trong đại kiếp vốn là như thế, sinh tử vô thường."

Vân Tiêu nói sang chuyện khác: "Sư huynh, đại đội chấp pháp chỉ còn lại mình ta, khi nào thì ta nhập kiếp?"

Bạch Cẩm trầm ngâm chốc lát mới trả lời: "Vốn dĩ ta định sắp xếp cho ngươi nhập kiếp vào thời gian tới, nhưng lúc này đột nhiên xảy ra biến cố, e là có đại hung hiểm."

"Giống như biến cố của Đại huynh ư?"

Bạch Cẩm gật đầu: "Đúng vậy!"

"Thế thì ta càng phải đi. Sao ta có thể bỏ qua cho kẻ đã hại Đại huynh của ta!" Vân Tiêu nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt kiên định.

Bình Luận (0)
Comment