Sau một hồi cân nhắc, Bạch Cẩm nói: "Cũng được, ngươi đi một lần vậy! Trong đại kiếp sợ nhất là do dự."
"Sư huynh, ta có thể làm đến mức độ nào? Chém giết đệ tử Xiển Giáo và Tây Giáo được không?"
Bạch Cẩm vươn tay gõ trán Vân Tiêu, bực mình bảo: "Cơn giận từ đâu tới thế hả?"
Vân Tiêu đỏ mặt trách móc: "Sư huynh!"
Bạch Cẩm cười gượng rụt tay lại. Hắn quen gõ Tinh Vệ và Long Cát rồi, sao lại gõ đầu Vân Tiêu cơ chứ? Hắn hắng giọng nói: "Có thể để đám người Đại Thế Chí của Tây Giáo đến Hỗn Nguyên Kim Đấu một chuyến."
Ánh mắt Vân Tiêu chợt đóng băng. Đại Thế Chí, lẽ nào kẻ ra tay với Đại huynh của mình là Thánh Nhân của Tây Giáo? Sư huynh phải mạo hiểm nhường nào để cứu Đại huynh từ trong tay Thánh Nhân Tây Giáo? Trong đầu nàng hiện ra một cảnh tượng: vì cứu Đại huynh, Bạch Cẩm sư phu lên trời xuống đất, vào sinh ra tử, tay cầm thần kiếm chém giết tắm máu, đệ tử Tây Giáo chết như ngả rạ, cuối cùng hắn đi tới trước mặt Thánh Nhân Tây Giáo rồi chống kiếm đứng đó.
Sau cùng Thánh Nhân Tây Giáo kính nể lòng hào kiệt của sư huynh nên tha cho Đại huynh, Bạch Cẩm sư huynh xoay người trở về Tiệt Giáo, che giấu tài năng, bạch y trắng hơn tuyết, giấu kỹ công danh, lẳng lặng bảo vệ đám sư đệ sư muội chúng ta.
Trong lòng Vân Tiêu lập tức trào dâng niềm xúc động khó diễn tả thành lời. Thật sự là sư huynh đối xử với chúng ta quá tốt!
"Vân Tiêu, Vân Tiêu, ngươi làm sao vậy?" Thấy sắc mặt Vân Tiêu thay đổi liên tục, Bạch Cẩm bèn gọi mấy tiếng.
Đột nhiên Vân Tiêu đứng phắt dậy, khom người chín mươi độ thi lễ, giọng nói đong đầy cảm động: "Cảm ơn sư huynh, sư huynh đã trải qua gian khó để cứu Đại huynh và che chở chúng ta, ta vĩnh viễn không dám quên ân tình này.
Sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ làm theo lời dặn của ngài, tuyệt đối không lỗ mãng gây thêm rắc rối cho sư huynh ngài."
Vân Tiêu không đợi Bạch Cẩm trả lời đã nhún người cấp tốc bay đi, biến mất trên mặt biển.
Nhất thời Bạch Cẩm không hiểu ra sao, lẩm bẩm nói: "Nàng bị làm sao thế nhỉ? Mình đã trải qua gian khó gì cơ? Chẳng phải mình chỉ đưa người rơm cho Nữ Oa nương nương thôi sao? Khó lắm à?"
Hắn lắc đầu cảm thán: "Nữ nhân ấy mà! Khó hiểu thật đấy!"
...
Ở một nơi khác, Hỏa Linh thánh mẫu bay về Đa Bảo Đảo rồi đi vào trong đại điện Đa Bảo Tháp. Trên ghế chủ vị, Đa Bảo đạo nhân đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đại điện trống vắng không có một bóng người.
Hỏa Linh thánh mẫu quỳ xuống bồ đoàn, cung kính thưa: "Sư tôn, đệ tử đã trở về."
Đa Bảo mở mắt ra, ung dung cất lời: "Ngươi nhập kiếp rồi à?"
Hỏa Linh thánh mẫu gật đầu, trầm giọng nói: "Vâng!"
"Sao không nghe lời vi sư?"
Hỏa Linh thánh mẫu trầm giọng trả lời: "Lữ Nhạc sư thúc vẫn lạc, hắn chăm sóc đệ tử từ nhỏ, đệ tử đau buồn."
Đa Bảo bình tĩnh lên tiếng: "Lữ Nhạc không tu đức hành, kiếp khí nhập thể, trong lượng kiếp phải đi một lần. Đây là thiên số."
Hỏa Linh thánh mẫu kìm lòng không đậu bèn ngẩng đầu nói: "Sư phụ, suýt chút nữa đệ tử đã gặp nạn, đây cũng là thiên số sao?"
"Ngươi đã được Bạch Cẩm cứu, không còn là thiên số nữa."
"Sư phụ, nếu sư thúc không ra tay, người sẽ cứu ta chứ?"
Đa Bảo nhìn Hỏa Linh thánh mẫu, khẽ mỉm cười: "Kiếp nạn của ngươi đã qua, ngươi đi bế quan tu hành đi!"
"Vâng!" Hỏa Linh thánh mẫu đáp lời, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
...
Một tháng sau, đại quân Tây Kỳ và đại quân Ân Thương liên tục khai chiến, Ân Thương đại bại, cố thủ trong một tòa thành trì.
Trong chủ điện, Văn Trọng ngồi ghế chủ vị trên cao, đám người Thân Công Báo, Dương Giao, Ngao Bính, Đặng Thiền Ngọc ngồi phía dưới.
Văn Trọng cất giọng nặng nề: "Thân Công đạo hữu, Tây Kỳ thế lớn, giờ chúng ta nên làm thế nào?"
Thân Công Báo sờ ria mép, nghiêm nghị nói: "Bây giờ chúng ta chỉ có thể đến Đông Hải xin đạo hữu ở Tiệt Giáo giúp đỡ.
Ta có một bằng hữu tên là Diễm Trung Tiên La Tuyên có pháp thuật hệ hỏa không ai sánh kịp, chắc chắn có thể ngăn cản Tây Kỳ."
Dương Giao nhíu mày: "Diễm Trung Tiên La Tuyên, ta biết danh hiệu của hắn. Tuy hắn có bản lĩnh cao cường song hành vi phóng túng, ta lo rằng mời hắn đến thì hắn sẽ nhóm lửa đốt Tây Kỳ, liên lụy đến vô số quân sĩ."
Ngao Bính cũng nhỏ giọng nói thầm với người bên cạnh: "Thiền Ngọc, nếu Diễm Trung Tiên tới thì ngươi cách xa hắn ra một chút, hắn không phải người tốt lành gì đâu."
Đặng Thiền Ngọc gật đầu một cách kiên định, Ngao Bính ca ca tuyệt đối không hại mình.
Mặt Văn Trọng thoáng biến sắc, nước lửa là vô tình nhất, nếu nhận được sự hỗ trợ từ Diễm Trung Tiên thì có thể chiến đấu với Tây Kỳ.
Đột nhiên có một luồng khí tức khổng lồ từ trên trời ập xuống.
Mọi người trong đại điện chợt thay đổi sắc mặt, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Khi chạy ra khỏi đại điện, bọn hắn trông thấy ba tiên tử bay từ trên thiên không xuống.
Dương Giao vội vàng chắp tay thi lễ và hô: "Đệ tử bái kiến sư thúc!"
Ngao Bính và Văn Trọng cũng vội vã chắp tay thi lễ: "Bái kiến sư thúc!"
Đám mây hạ xuống, Vân Tiêu, Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu bước xuống từ trên đám mây.
Vân Tiêu lên tiếng: "Các ngươi đứng lên đi!"
Mọi người đứng dậy, ánh mắt Văn Trọng không giấu được vẻ hưng phấn. Vân Tiêu sư thúc mạnh hơn Diễm Trung Tiên nhiều.
Dương Giao hỏi: "Sư thúc, sao ngài lại đến đây?"