Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 504 - Chương 504: Vân Tiêu Trả Thù

Chương 504: Vân Tiêu trả thù

Vân Tiêu lạnh lùng nói: "Công Minh Đại huynh trúng kế của Xiển Giáo và Tây Giáo, suýt thì bỏ mạng vì bị ám hại, sao có thể không báo đại thù này?"

Dương Giao cũng ngưng cười. Triệu Công Minh là cường giả duy nhất cận kề với tử vong trong đại đội chấp pháp, khó trách sư thúc lại giận dữ như thế.

Vân Tiêu lạnh giọng nói: "Văn Trọng, dẫn ta đến chiến trường!"

"Vâng!" Văn Trọng vội vàng đáp lời, cung kính dẫn Tam Tiêu và đám người Dương Giao tới chiến trường mênh mông. Mùi máu tanh bao phủ khắp chiến trường, sát khí ngập trời.

Vân Tiêu quan sát xung quanh, nhẹ nhàng bay lên rồi đáp xuống trung tâm chiến trường, bàn chân giẫm nhẹ lên mặt đất. Ầm ầm! Mặt đất rung chuyển, đất đá cuồn cuộn tạo thành một cột Bát Quái Thạch Trụ trồi lên, nâng Vân Tiêu lên giữa không trung.

Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu cũng bay lên Bát Quái Thạch Trụ, đồng thời vung tay, tức thì từng trận kỳ bay ra, phập phập phập cắm trên chiến trường. Trận kỳ bay phần phật, vô số phù văn hiện ra từ trong trận kỳ và lan tràn khắp mặt đất hình thành một trận đồ huyền ảo khó lường.

Trong tay Vân Tiêu xuất hiện Hỗn Nguyên Kim Đấu. Hỗn Nguyên Kim Đấu bay lên, tỏa ra vô số kim quang. Ầm! Phù trận dung nhập vào mặt đất. Rầm rầm! Từng đợt Hoàng Sa Quái Mãng lao ra khỏi mặt đất, gào thét chạy ngang chạy dọc. Trên chiến trường lập tức nổi cuồng phong, cát vàng bay mì mịt che khuất nhật nguyệt, chia tách thời không, tự hình thành một vùng không gian.

Trong đại doanh Tây Kỳ, đám người Khương Tử Nha, Na Tra và Dương Tiễn cũng vội vàng đi vào đại doanh, nhìn chiến trường chìm trong cát vàng đằng xa.

Na Tra nghẹn lời: "Sao lại là đại trận?" Gặp đệ tử Tiệt Giáo sợ nhất là loại đối thủ bày trận này. Đại trận tự hình thành thiên địa, sau khi vào trận sẽ bó tay bó chân, cực kỳ khó đối phó.

Khương Tử Nha vuốt râu, vừa cười vừa nói: "Phong là gió to, thổ là đất cát, phong thổ kết hợp gọi là cát vàng. Đây là Hoàng Sa Trận lấy bao vây làm chủ, lực sát thương yếu, không đủ gây sợ hãi."

Dương Tiễn chắp tay nói: "Thừa tướng, ta đi trước tìm hiểu trận này."

Khương Tử Nha gật đầu: "Cẩn thận là trên hết, không làm được thì quay về."

Dương Tiễn bay là là phía Cửu Khúc Hoàng Hà, khi gần đến nơi thân ảnh chợt lóe sáng rồi biến thành một con thằn lằn rơi xuống bên ngoài đại trận. Nó nâng thân trên, dẫm hai cẳng chân nhỏ chạy băng băng vào trong đại trận. Chân nhỏ gần như bay lên chẳng khác nào hai bánh xe.

Trong khoảng thời gian này Dương Tiễn được Dương Giao chỉ dạy, bây giờ hắn dùng bảy mươi hai phép biến hóa như một mánh khóe chạy trốn và dò la tin tức, đã học được cách lựa chọn biến thành sinh vật thích hợp dựa theo chiến trường, mặc dù vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp.

Trong đại trận, cát vàng chảy như dòng sông, cát vàng trên mặt đất hình thành biển cát mênh mông, cát vàng trên thiên không tạo thành thiên hà ngang dọc.

Một con thằn lằn nhỏ dẫm đôi chân vừa nhỏ vừa ngắn chạy như bay trên cát vàng, xoay đầu nhìn ngó xung quanh.

Trên Bát Quái Trụ ở trung tâm trận pháp, Bích Tiêu cười khanh khách nói: "Tỷ tỷ, Dương Tiễn đệ tử đời thứ ba của Xiển Giáo đã vào trong, có cần bắt hắn không?"

Vân Tiêu bình tĩnh cất lời: "Không cần, cứ để hắn mang tin tức bên trong đại trận ra ngoài, như vậy thì bọn hắn muốn phá trận cũng tiện."

Thằn lằn do Dương Tiễn biến thành chạy loanh quanh một vòng trong không gian trận pháp, hắn cứ ngỡ mình đã biết rõ biến hóa của đại trận nên xoay người chạy ra ngoài.

Sau khi thằn lằn chạy ra khỏi không gian của trận pháp, trên người chợt lóe sáng rồi hóa thành một con diều hâu bay lên trời, lao xuống trước đại doanh Tây Kỳ. Thế rồi trên người nó lại lóe lên ánh sáng, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Khương Tử Nha vội vàng hỏi: "Trong đại trận thế nào?"

Dương Tiễn trả lời: "Trong đại trận đầy rẫy cát vàng, đúng là Hoàng Sa Trận như sư thúc nói, hẳn là dễ dàng phá giải."

"Ngươi có nhìn thấy người bày trận không?"

"Không ạ!"

Khương Tử Nha ngẩng đầu nhìn về phía đại trận đằng xa, vừa vuốt râu vừa chìm vào trầm tư.

Đột nhiên trên đại trận đằng xa hiện ra một hình chiếu, trong hình chiếu có một Bát Quái Đài cao chót vót, ba nữ tiên đang đứng trên Bát Quái Đài.

Khương Tử Nha chắp tay thi lễ: "Sao tiên tử lại tới đây?"

Vân Tiêu chắp một tay sau lưng, nhìn xuống Khương Tử Nha và nói: "Khương Tử Nha, ngô huynh là Triệu Công Minh ở La Phù Động, lúc trước ngươi dùng thủ đoạn lén lút hãm hại Đại huynh, hôm nay ba tỷ muội chúng ta cố ý tới đây để đòi lại công bằng." Khí thế kinh người.

Khương Tử Nha sững sờ, bị khí thế này áp chế gắt gao. Hắn mỉm cười lên tiếng: "Thì ra là muội muội của Công Minh đạo hữu. Ta và Công Minh đạo hữu mới gặp đã thân, sao ta có thể làm hại đến tính mạng hắn? Chắc chắn là trong chuyện này có chút hiểu lầm.

Chi bằng tiên cô hủy bỏ đại trận, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, gỡ bỏ hiểu lầm để tránh ảnh làm tổn thương tới hòa khí giữa ta và Công Minh đạo hữu."

Na Tra nhỏ giọng hỏi: "Sư thúc, lúc đó kẻ dùng Đinh Đầu Thất Tiến Thư là ngài hả?"

Khương Tử Nha thấp giọng phản bác: "Nói bậy, rõ ràng là ta có ý định làm giao dịch."

Quỳnh Tiêu hét lên: "Nói xằng nói bậy!"

Bích Tiêu quát: "Bớt nói nhảm đi! Khương Tử Nha, khi xưa ngươi hại Đại huynh của ta, hôm nay ta dùng đại trận cản trở ngươi. Nếu ngươi có thể phá trận thì xí xóa tất cả, nếu ngươi không thể phá trận này thì ta nhất định sẽ báo thù cho ngô huynh."

Bình Luận (0)
Comment