Khương Tử Nha trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Có thể cho ta vào trận quan sát không?"
"Ngươi cứ vào!" Sau khi Vân Tiêu dứt lời, Bát Quái Đài ẩn trong hư không, hình chiếu biến mất.
Khương Tử Nha quan sát xung quanh, sau đó ra lệnh: "Lôi Chấn Tử, Na Tra, Khẩn Na La, các ngươi vào xem trận cùng ta."
Na Tra vội vã lên tiếng: "Khoan đã sư thúc, nếu như sau khi chúng ta vào trận, đột nhiên bọn hắn khởi động trận pháp đánh lén thì sao? Hay là để chúng ta đi xem trận, sư thúc ở ngoài tọa trấn đại doanh."
Khương Tử Nha nói thật to: "Tam tiên của Tiệt Giáo đã cho phép chúng ta xem trận thì làm gì có hành vi đánh lén? Không dưng ngươi lại coi thường danh tiếng của Tiệt Giáo."
"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh vang lên trong thiên địa, tiếp đó là giọng nói bực bội của Bích Tiêu: "Các ngươi cứ vào đi!"
Khương Tử Nha dẫn theo mọi người đi vào trong đại trận, đến trước đại trận. Có một tấm bia đá dựng trước đại trận, trên bia đá khắc mấy chữ to: Cửu Khúc Hoàng Hà Trận.
Mọi người đi vào trong đại trận, quan sát đại trận.
Trận xếp thiên địa, thế bày Hoàng Hà. Âm phong ào ạt, khí xâm nhập vào người, hắc vụ mù mịt bao phủ nhật nguyệt. Mênh mông dằng dặc, mờ mịt tối tăm. Thảm khí ngút trời, âm mai thấu đất. Tiêu hồn diệt phách, dù cho ngươi ngàn năm tu trì cũng thành trăng trong gương hoa trong nước; tổn thần tang khí, cho dù trốn vạn kiếp gian khổ cũng sẩy chân. Bởi vì: thần tiên khó đến, chỉ tước mất tam hoa trên đỉnh, quản chi Phật Tổ ngươi gặp tai ương cũng mất hết ngũ khí trong lồng ngực. Gặp trận kiếp số này khó thoát, gặp chân nhân của hắn thì tránh sao được?
Mãi lâu sau mọi người mới xông ra khỏi đại trận, ai nấy đều mặt xám mày tro.
Giọng nói của Vân Tiêu vang vọng trong thiên địa: "Khương Tử Nha, khi nào các ngươi đến phá trận?"
Khương Tử Nha phun ra một ngụm cát vàng, chỉnh trang lại y bào rồi ngẩng đầu nói: "Tiên tử đừng vội, ngày mai ta sẽ phá trận!" Sau đó hắn xoay người đi vào trong đại doanh.
Na Tra bên cạnh nói nhỏ: "Sư thúc, khí thế trận này của nàng phi phàm, ngày mai chúng ta phá trận kiểu gì?"
Khương Tử Nha vẫn bình tĩnh như thường: "Không sợ, ta đã phát hiện ra chỗ sơ hở của đại trận này."
Mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt kính nể. Thừa tướng không hổ là Thừa tướng, chỉ mới đi vào quan sát thôi mà đã có cách phá trận.
Dương Tiễn chắp tay nói: "Xin thừa tướng cho biết chỗ sơ hở để phá trận."
Khương Tử Nha lắc đầu, vuốt râu cười khẽ: "Không thể nói, không thể nói, ngày mai sẽ thấy."
Dương Tiễn và Na Tra cạn lời, tại sao sư thúc lại học chiêu này từ Tây Giáo, hễ gặp chuyện là lại bảo không thể nói.
Mọi người đi vào trong đại doanh Tây Kỳ nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho ngày mai phá trận.
Ở một nơi khác, Tam Tiêu nương nương cũng ra khỏi đại trận, đám người Văn Trọng vội vàng ra nghênh đón.
Quỳnh Tiêu bước tới nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Ngao Bính, cười khanh khách hỏi: "Tiểu sư điệt có nhớ ta không?"
Ngao Bính vội vàng lùi về sau một bước, hắng giọng một tiếng rồi lúng túng nói: "Sư thúc, ở đây có người đó!"
Quỳnh Tiêu nhìn sang Đặng Thiền Ngọc bên cạnh, bất chợt thốt ra một câu: "Tiểu Ngao Bính cũng trưởng thành rồi!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đặng Thiền Ngọc ửng hồng, nàng bất giác liếc nhìn Ngao Bính.
Dương Giao bên cạnh lên tiếng: "Trận đạo của sư thúc có một không hai ở Tiệt Giáo, nhưng ngài dùng Cửu Khúc Hoàng Hà Trận đối phó với đám người Khương Tử Nha phải chăng là quá coi trọng bọn hắn?"
Văn Trọng nhìn đại trận, hỏi với vẻ nghi hoặc: "Trận này có gì huyền diệu?"
Dương Giao bên cạnh giải thích: "Trận này tên là Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, là vô thượng đại trận mà ba vị sư thúc tốn cả trăm triệu năm mới hoàn thiện.
Trong trận này ấn theo tam tài, ẩn chứa sự huyền diệu trong thiên địa, trong đó có Hoặc Tiên Đan, Bế Tiên Quyết, Năng Thất Tiên Thần, Tiêu Tiên Phách, Hãm Tiên Hình, Tổn Tiên Khí, Tang Thần Tiên Bản Nguyên, Tổn Thần Tiên Chi Thể. Thần tiên vào trận này sẽ thành phàm nhân, phàm nhân vào trận này sẽ chết. Trong cửu khúc không thẳng, khúc là chỗ kỳ diệu của tạo hóa, quyết là bí mật của thần tiên.
Trong tam giới, ngoài Giáo Chủ Thánh Nhân ra, ai gặp trận này cũng khó thoát."
Văn Trọng hết sức kinh ngạc: "Không ngờ sư thúc lại biết đại trận kinh người như vậy!"
Dương Giao nghiêm túc nói: "Sư phụ ta từng nói Cửu Khúc Hoàng Hà Trận có thể xếp vào năm trận pháp đứng đầu Tiệt Giáo."
Văn Trọng lập tức trở nên nghiêm túc, có nhận thức rõ ràng về tu vi của Tam Tiêu. Năm đại trận đứng đầu Tiệt Giáo, e là ngay cả sư phụ mình cũng không thể phá giải.
Bích Tiêu ở bên cạnh cất lời: "Mục tiêu của chúng ta không phải Khương Tử Nha mà là đệ tử đời thứ hai của Xiển Giáo và Tây Giáo, nhất định phải khiến bọn hắn toàn quân bị diệt ở đây."
Thân Công Báo bên cạnh không kìm được bèn hỏi: "Bốn đại trận khác là gì?"
Vân Tiêu bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Dương Giao đừng bịa chuyện nữa, giáo chủ của Tiệt Giáo ta đam mê trận đạo, sư tôn đã sưu tầm Đô Thiên Huyền Sát Trận, Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận, Thiên La Địa Võng Đại Trận nổi tiếng khắp hồng hoang. Cửu Khúc Hoàng Hà Trận của ta có bõ bèn gì? Sao có thể lọt vào danh sách năm vị trí đầu?"
Bích Tiêu cũng lên tiếng: "Khi chúng ta nghiên cứu Cửu Khúc Hoàng Hà Trận đã tham khảo những đại trận này, tất cả đều vô cùng lợi hại."
Dương Giao nhấn mạnh: "Trong số trận pháp của Tiệt Giáo ta, Cửu Khúc Hoàng Hà Đại Trận có thể lọt vào năm vị trí đầu.