Na Tra quát: "Cẩm nang diệu kế mà Thừa Tướng giao cho chắc chắn không sai, chúng ta cùng xông lên nào!"
Mọi người đồng loạt di chuyển, xông về phía trung tâm đại trận, hừng hực khí thế.
Trên đường bọn hắn lại chạm trán mấy con sa thú to lớn, mọi người đồng tâm hiệp lực qua ải chém thú, cuối cùng vượt qua một bức tường cát tiến vào khu vực trung tâm đại trận.
Trên Bát Quái Đài, Bích Tiêu theo dõi đám người Dương Tiễn, Na Tra, cất lời khen ngợi: "Không ngờ các ngươi có thể chém giết đến tận đây, đúng là hiếm có khó tìm! Các ngươi cũng được xem là người xuất sắc trong đám đệ tử đời thứ ba."
Na Tra giơ cao Hỏa Tiêm Thương và quát: "Tiên cô sợ rồi hả? Giờ chúng ta đã biết vị trí đại trận này của ngươi, bây giờ ngươi hủy trận pháp vẫn chưa muộn đâu."
Bích Tiêu hai tay chống nạnh cười ha ha: "Sợ á? Ta không ngại nói cho các ngươi biết quả thật Bát Quái Đài là trận nhãn, nhưng có thể phá trận hay không thì phải xem bản lĩnh của các ngươi."
Dương Tiễn hô: "Chúng ta lên!"
Mọi người bay vút lên, ai nấy đều cầm vũ khí lao tới tấn công Bích Tiêu trên Bát Quái Đài.
Bích Tiêu vung tay lên, tức thì một dòng sông dài màu vàng xuất hiện trước mặt. Hoàng hà uốn lượn, lập tức nuốt chửng mọi người vào trong, chảy xiết như giang hà cuồn cuộn.
Trong cát vàng, đám người Dương Tiễn dốc sức vận chuyển tiên lực chống chọi lại sự xâm thực của cát vàng nhưng tiên lực nhanh chóng bị tiêu diệt trong cát vàng, cát vàng xâm nhập thân thể.
Cuối cùng trong đầu bọn hắn chỉ còn một ý nghĩ: Thừa Tướng hại ta!
Hoàng hà biến mất, mấy thân ảnh màu vàng đất rơi từ trên thiên không xuống, đập bộp bộp bộp xuống biển cát và biến thành một bức sa điêu.
Bích Tiêu nở nụ cười đắc ý: "Đây mới là Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, mở mang kiến thức chưa?" Thân ảnh nàng chợt lóe sáng rồi biến mất không còn tăm hơi.
Đám người Khương Tử Nha, Cơ Phát đang chờ bên ngoài đại trận.
Cơ Phát ngẩng đầu nhìn sắc trời, sốt ruột nói: "Thừa Tướng, bọn hắn đã đi lâu lắm rồi, sao vẫn còn chưa ra?"
Khương Tử Nha vuốt râu, mỉm cười tự tin: "Vương Thượng không cần lo lắng, lúc này trong đại trận không có động tĩnh là chuyện tốt đó, chứng tỏ Cửu Khúc Hoàng Hà Trận này không làm gì được đám Dương Tiễn. Chúng ta chỉ cần chờ tin vui là được."
Cơ Phát gật đầu, tâm cảnh nôn nóng dần bình tĩnh lại. Thừa tướng nói rất có lý, không có động tĩnh chính là tin tức tốt nhất. Hắn tiếp tục quan sát đại trận màu vàng.
Đột nhiên trên đại trận hiện lên một hình chiếu, từng bức sa điêu đứng bên trong hình chiếu: Dương Tiễn cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhân Đao chém về phía trước. Na Tra giẫm chân lên Phong Hỏa Luân, tay cầm Hỏa Tiêm Thương đâm về phía trước. Kim Tra cầm Song Kiếm giao nhau. Mộc Tra cầm Hồn Thiết Côn chắn trước mặt. Hai tay Khẩn Na La kết ấn, trên tay xuất hiện một đóa thạch liên. Vô Tận Ý Bồ Tát cầm mộc trượng. Vi Đà cầm Kim Cương Bảo Chử giơ cao lên đỉnh đầu. Mỗi người mỗi vẻ, tất cả đều đứng hình ở một khắc cuối cùng, nửa người chìm vào trong biển cát, bị gió thổi cát đánh.
Khương Tử Nha đang vuốt râu bỗng dùng sức, tức thì kéo đứt mấy sợi râu. Hắn đờ đẫn nhìn cảnh tượng trong biển cát.
Những người khác cũng rơi vào trạng thái ngây ngẩn, nhìn hình chiếu phía trên bằng ánh mắt khó tin.
Lý Tịnh kinh hoảng thốt lên: "Kim Tra! Mộc Tra! Na Tra!" Tiếng hét tràn đầy đau thương khiến đám đông giật mình bừng tỉnh ngay tức khắc.
Cơ Phát vội vàng hỏi: "Thừa tướng, chuyện gì thế này?"
Khương Tử Nha cất giọng nặng nề: "Nhất định là bọn hắn không làm theo túi gấm của ta nên mới trúng kế của các nàng. Haiz, đúng là thiếu niên xốc nổi!
Vương Thượng, lập tức lui binh!"
Tùng tùng tùng! Đại quân Tây Kỳ rút lui một cách ngay ngắn có trật tự tiếng chiêng tiếng trống.
Sau khi trở về đại doanh, Khương Tử Nha lập tức ra lệnh cho Long Tu Hổ đến Đào Nguyên Động ở Cửu Tiên Sơn mời Quảng Thành Tử và ra lệnh cho Vũ Cát tới Tây phương tịnh thổ thế giới mời Di Lặc. Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào chư vị sư huynh.
...
Long Tu Hổ cưỡi mây đạp gió tới Cửu Tiên Sơn phúc địa. Giữa các dãy núi ở Cửu Tiên Sơn thường có mây mù lãng đãng, dưới quái thạch lởm chởm có rất nhiều hang động âm u, trên con đường khúc khuỷu có tùng âm thúy trúc, suối nhỏ chảy róc rách bên cạnh, thụy thú chạy quanh, tường băng qua mây. Đây là nơi động thiên phúc địa hiếm có.
Long Tu Hổ đi tới trước một ngọn núi rực rỡ hoa đào, sau đó quỳ xuống núi đá, cung kính bái lạy: "Đệ tử Long Tu Hổ cầu kiến sư bá!"
Giọng nói vừa uy nghiêm vừa to lớn vang vọng trong thiên địa: "Ngươi không bảo vệ Tây Kỳ phạt Thương mà đến chỗ ta làm gì?"
Long Tu Hổ cung kính thưa: "Khởi bẩm sư bá, chúng ta tuân theo Thiên mệnh chinh phạt Thương tàn bạo nhưng bị một đại trận chặn trước Ngũ Long Quan. Nhóm Dương Tiễn sư huynh, Na Tra sư huynh bị vây trong đại trận, thừa tướng hết cách đành phải ra lệnh cho ta đến đây cầu cứu."
Giọng nói to lớn kia chợt thay đổi ngữ điệu: "Không ngờ đối phương có thể bắt đám Dương Tiễn, Na Tra. Đại đội chấp pháp đến à?"
Long Tu Hổ thành thật trả lời: "Không phải đại đội chấp pháp mà là ba nữ tiên. Thừa tướng nói rằng các nàng không có bản lĩnh lớn, chỉ ỷ vào trận pháp chi uy mà hung hăng thôi." Giọng nói to lớn kia dịu lại: "Tiệt Giáo tôn sùng trận pháp. Thôi được, ta sẽ đi một chuyến."