Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 508 - Chương 508: Mời Trợ Giúp

Chương 508: Mời trợ giúp

Vi Đà lơ đãng nói: "Sư huynh, ngươi sợ Tiệt Giáo quá rồi đó! Không phải đại trận yếu mà là chúng ta quá mạnh."

Dương Tiễn nhét cẩm nang diệu kế về lại trước ngực rồi bảo: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi phá Cửu Khúc Hoàng Hà Trận này thôi!"

Long Du Hổ cảm kích bái lạy: "Tạ ơn sư bá!"

"Ngươi về trước đi, đợi ta mời các sư đệ khác cùng đi."

"Vâng!" Long Tu Hổ cung kính cúi đầu, xoay người bay đi.

Trên Đào Sơn, Quảng Thành Tử đứng nơi đỉnh núi nhìn nghìn vạn dặm sơn hà xa xăm, dưới chân là gió cuốn mây tan, khí phách bất phàm.

Quảng Thành Tử chậm rãi cất lời: “Chư vị sư đệ, Khương Tử Nha lại gặp khó khăn, chúng ta phải đi hỗ trợ."

Giọng nói êm dịu của Từ Hàng vang lên: "Lẽ nào lại là đại đội chấp pháp?"

Quảng Thành Tử đáp: "Khương Tử Nha truyền tin tới, không phải đại đội chấp pháp mà là một đại trận chặn đường."

Giọng nói của Thái Ất Chân Nhân vọng ra: "Nếu không phải đại đội chấp pháp thì chúng ta tới đó mở mang kiến thức về đại trận của Tiệt Giáo vậy!"

"Được!" Mười mấy giọng nói đồng loạt vang lên.

...

Ở một nơi khác, Vũ Cát cũng đã tới Tây phương tịnh thổ thế giới gặp Di Lặc ngồi xếp bằng trên đài sen trong một tòa tháp cao.

Di Lặc ưỡn cái bụng phệ, nở nụ cười ha ha, mặt mũi hiền lành khiến người ta thấy thân thiết vui mừng.

Vũ Cát vội vàng cung kính chắp tay thi lễ: "Vũ Cát bái kiến Di Lặc Tôn Giả."

Di Lặc cười ha hả: "Khương thừa tướng bảo ngươi đến đây vì chuyện gì?"

Vũ Cát cung kính trả lời: "Chúng ta bảo vệ Tây Kỳ diệt trừ Ân Thương, thuận thiên ứng mệnh. Chỉ vì mấy ngày trước chúng ta đánh bại đại quân của Văn Trọng ở Cửu Long Quan, hắn bèn mời ba vị đồng môn lập đại trận ở quan ngoại.

Các sư huynh Dương Tiễn, Na Tra, Kim Tra, Mộc Tra, Khẩn Na La, Vô Tận Ý và Vi Đà đi phá trận nhưng đều sa vào trong đại trận và biến thành tượng đá, thừa tướng ra lệnh cho ta đến đây xin viện trợ."

Nụ cười trên gương mặt Di Lặc lập tức cứng đờ, hắn nặng nề hỏi: "Không ngờ đối phương lại bắt toàn bộ đám người Na La, Vô Tận Ý, Vi Đà. Là đại đội chấp pháp đến ư?"

Vũ Cát vội vàng lên tiếng: "Không phải đại đội chấp pháp, từ trước đến giờ đại đội chấp pháp luôn độc lai độc vãng, nhưng lần này có những ba người cùng tới.

Thừa tướng nói các nàng không có bản lĩnh lớn mà chỉ ỷ vào trận pháp chi uy mới không thèm kiêng nể gì."

Nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt Di Lặc lần nữa, hắn nói: "Ta biết rồi, ngươi về trước đi, ta sẽ triệu tập các sư huynh, sư đệ đến giúp các ngươi phá trận."

Vũ Cát cung kính chắp tay thi lễ rồi xoay người rời đi.

Sau khi nhóm Dương Tiễn sa vào trong đại trận, đại quân Tây Kỳ không hề có động tĩnh, cho dù Văn Trọng tới khiêu chiến Tây Kỳ cũng không phản ứng chút nào.

Mãi cho đến nửa tháng sau, từng đạo tường vân đáp xuống bên trong đại doanh Tây Kỳ, tiên khí và Phật quang chiếu rọi khắp nơi.

Trong Ngũ Long Quan thuộc Ân Thương, Vân Tiêu, Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu ngồi xếp bằng trong một gian đại điện.

"Sư thúc, Xiển Giáo và Tây Giáo đã tới." Giọng nói của Ngao Bính vang lên bên ngoài đại điện.

Tam Tiêu nương nương đồng thời mở mắt ra, nhẹ nhàng đứng dậy. Tiếp đó cửa đại điện ầm ầm mở ra, Tam Tiêu nương nương giẫm lên ánh nắng bước ra.

Đám người Văn Trọng, Thân Công Báo, Dương Giao, Ngao Bính cung đứng ở bên ngoài.

Bọn hắn vừa cung kính chắp tay thi lễ vừa hô: "Bái kiến sư thúc!"

Thân Công Báo cũng chắp tay thi lễ: "Bái kiến ba vị sư tỷ."

Tam Tiêu chắp tay đáp lễ, mọi người đứng dậy.

Vân Tiêu bình tĩnh cất lời: "Văn Trọng, ngươi đi khiêu chiến đi!"

"Vâng!" Văn Trọng cung kính đáp lời, sau đó xoay người sải bước đi ra ngoài.

Thân ảnh Tam Tiêu chợt lóe sáng rồi biến mất tại chỗ, tiến vào trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận.

Đám người Dương Giao, Ngao Bính cũng vội vã đi ra bên ngoài.

Tùng!

Tùng!

Tùng!

...

Trong tiếng trống vang rền, đại quân Ân Thương ra khỏi thành với thanh thế rầm rộ.

Phía đối diện, đại quân Tây Kỳ cũng ùn ùn ra khỏi quân doanh xếp thành đội quân ngay ngắn.

Đầu tiên Khương Tử Nha và Văn Trọng chửi mắng nhau một trận theo lệ thường, tiếng mắng chửi vang vọng thiên địa.

Sau một hồi lâu, Văn Trọng gào to: "Khương Tử Nha, đừng có khua môi múa mép, có giỏi thì đến phá trận đi!"

Khương Tử Nha uống một hớp tiên nhưỡng rồi hét lớn: "Văn Trọng, ngươi trợ trụ vi ngược ắt bị trời vứt bỏ, hôm nay ta sẽ phá đại trận này, phế bỏ lòng ngu trung mê muội của ngươi. Mời chư vị sư huynh phá trận!"

Đột nhiên bầu trời tỏa ra tường thụy chi quang, chúng tiên Xiển Giáo và ba người Di Lặc, Đại Thế Chí, Dược Sư của Tây Giáo xuất hiện trong tường quang, chậm rãi đáp xuống trước đại trận.

Khương Tử Nha ôm quyền thi lễ: "Xin nhờ chư vị sư huynh."

Quảng Thành Tử nhìn trận pháp phía trước và hỏi: "Trận này ra sao?"

"Sư huynh, trận này tên là Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, bên trong ấn tam tài, lấy phong thổ làm pháp, bình thường không có gì lạ.

Nhóm Dương Tiễn, Na Tra đi phá trận, đại chiến trong đó rất lâu mới thất thủ bị bắt. Nếu chư vị sư huynh ra tay chắc chắn sẽ phá được trận này."

Đám Dương Tiễn, Na Tra cũng có thể giằng co trong đại trận nhiều ngày ư? Có thể thấy tuy trận này trông thì lớn đấy nhưng lại không huyền ảo cho lắm.

Bình Luận (0)
Comment