Quảng Thành Tử khẽ mỉm cười: "Ai trong các ngươi đi phá trận?"
Cụ Lưu Tôn bước lên, cười ha hả nói: "Nếu là đại trận hệ thổ thì ta sẽ đi một chuyến xem đại trận của hắn huyền ảo hay là pháp thuật của ta thần kỳ."
Quảng Thành Tử nhìn Di Lặc.
Di Lặc cười ha ha: "Đại Thế Chí, ngươi cũng đi một chuyến xem sao! Cụ Lưu Tôn sư huynh có bản lĩnh phi phàm, ngươi đi cùng hắn phải học hỏi thêm, đừng gây rắc rối cho Cụ Lưu Tôn sư huynh."
Đại Thế Chí hiểu ngay, ý là bảo mình trốn sau lưng Cụ Lưu Tôn, nếu gặp nguy hiểm thì hắn lên trước!
Đại Thế Chí chắp hai tay trước ngực, cúi đầu thi lễ với Cụ Lưu Tôn: "Xin nhờ Cụ Lưu Tôn sư huynh để ý hắn thêm."
Cụ Lưu Tôn đắc ý cười hềnh hệch: "Yên tâm đi, thổ hành chi địa là sân nhà của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi không sầu không lo."
"Cảm ơn sư huynh!"
"Chúng ta đi thôi!"
Cụ Lưu Tôn và Đại Thế Chí bay vào trong đại trận. Bọn hắn vừa tiến vào bên trong đại trận lập tức như tiến vào một thế giới khác, trước mặt là cát vàng rợp trời và gió lớn cuồn cuộn che khuất tầm mắt.
Cụ Lưu Tôn bỏ lơ gió cát, giẫm lên biển cát xông vào bên trong đại trận.
Đại Thế Chí theo sát phía sau, mỗi bước đi là một đóa sen tỏa ra Phật quang, thần thánh bất phàm.
Trên Bát Quái Đài, Quỳnh Tiêu thông báo: "Sư tỷ, bọn hắn tới rồi."
Vân Tiêu mở hai mắt ra, mắt phóng tinh quang. Ầm ầm! Đại trận yên ổn lập tức xoay chuyển, cát vàng đầy trời che khuất tầm mắt, ngay cả nguyên thần chi lực cũng bị phong tỏa.
Biển cát yên ả bên dưới cũng cấp tốc lưu chuyển và hình thành từng dòng xoáy biển cát, phát ra lực hút đáng sợ.
Cụ Lưu Tôn thốt lên đầy kinh hãi: "Không ổn!"
Hắn vội vàng bay lên trời, một dòng sông cát trên bầu trời ập xuống, cửu khúc quanh co bao vây Cụ Lưu Tôn kéo hắn nhảy bộp vào trong dòng xoáy biển cát.
Vào khoảnh khắc biển cát xoay chuyển, kim liên dưới chân Đại Thế Chí đã bị nuốt chửng, rơi thẳng vào trong dòng xoáy, hoàn toàn không kịp thoát ra, cuối cùng chìm trong biển cát.
Chốc lát sau gió ngừng cát nghỉ, hai bức sa điêu dần nổi giận trong biển cát, một bức là Đại Thế Chí đứng trên đài sen, bức còn lại là Cụ Lưu Tôn trong tư thế khom lưng.
Ở bên ngoài, đám người Quảng Thành Tử, Di Lặc mỉm cười chờ đợi. Đột nhiên không trung trên đại trận xuất hiện một hình chiếu, bên trong hình chiếu là ba người Vân Tiêu đứng trên Bát Quái Trụ, phía dưới là mấy bức sa điêu nhân tượng của đám người Dương Tiễn, Na Tra, Khẩn Na La, giờ lại thêm hai bức nữa là Đại Thế Chí đứng trên đài sen và Cụ Lưu Tôn khom người.
Mọi người ở bên ngoài đều xôn xao, sao lại bại nhanh thế?
Nụ cười trên gương mặt Di Lặc đã tắt ngấm, hắn trợn to mắt nhìn sa điêu trong hình chiếu. Sao bọn hắn vừa mới đi vào đã thất bại rồi? Chẳng phải Khương Tử Nha nói là đám Na Tra đã đại chiến rất lâu sao?
Sắc mặt Quảng Thành Tử hết sức khó coi, hắn quát: "Các ngươi không phải đệ tử Tiệt Giáo bình thường, hãy báo danh hiệu đi!"
Nữ tử thanh y đứng bên trái hai tay chống nạnh hô: "Nhớ lấy danh hào của ta, Bích Tiêu của Tam Tiên Đảo!"
Nữ tử hồng y đứng bên phải hô: "Quỳnh Tiêu của Tam Tiên Đảo!"
Vân Tiêu vung hai tay ra đằng sau, áo choàng bay phần phật, tử y trên người biến thành hắc bào thêu vân văn bằng Công Đức Kim Ti, thần thánh uy nghiêm vô cùng. Nàng lạnh nhạt giới thiệu: "Vân Tiêu thuộc chấp pháp đại đội."
Các đệ tử của Xiển Giáo và Tây Giáo sợ bay màu, đại đội chấp pháp Tiệt Giáo đó!
Đến cả binh lính Tây Kỳ cũng xôn xao, sinh lòng sợ hãi. Mỗi lần đại đội chấp pháp xuất hiện đều đánh cho Tây Kỳ đại bại, chưa từng có ngoại lệ.
Từ Hàng bỗng quay sang nhìn Khương Tử Nha, lạnh lùng chất vấn: "Sư đệ, chẳng phải ngươi nói không phải đại đội chấp pháp sao?"
Những người khác cũng nhìn Khương Tử Nha, loáng thoáng ẩn giấu lửa giận. Không ngờ ngươi lại dám lừa ta, nếu ngươi không phải nhân vật chính trong lượng kiếp thì ta nhất định sẽ không để ngươi yên.
Khương Tử Nha đáp lời bằng giọng nói khô khốc: "Ta cũng không biết mà! Trước đó biểu hiện của các nàng rất bình thường, cũng chưa báo thân phận với ta."
Di Lặc cất giọng nặng nề: "Không ngờ nàng là đại đội chấp pháp Tiệt Giáo, không dễ giải quyết đâu!
Quảng Thành Tử sư huynh, phải làm sao bây giờ?"
Bề ngoài Quảng Thành Tử vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Trong đại kiếp, cho dù đối phương có phải là đại đội chấp pháp hay không chúng ta đều phải chiến đấu, không có đường lui."
Di Lặc thở dài, nhỏ giọng nói: "Sư huynh à, đám Đại Thế Chí, Cụ Lưu Tôn vừa gặp đại trận đã thất bại, đại trận này rất đáng sợ!"
Quảng Thành Tử sửa lời, ôn tồn nói: "Cho dù là trong đại kiếp vẫn phải nói đến tình nghĩa, nếu không cần chiến thì đương nhiên là tốt nhất."
Hắn ngẩng đầu nhìn ba người trong hình chiếu rồi cất tiếng hỏi: "Ba vị tiên muội Vân Tiêu, Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu, mọi việc có nguyên do, vì sao ba vị sư muội lại đến đây?"
Vân Tiêu lạnh lùng nói: "Triệu Công Minh là Đại huynh của ba tỷ muội ta, các ngươi dùng tà pháp hại hắn, sao ta có thể bỏ qua cho các ngươi."
Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu hai tay chống nạnh, đồng thanh hô: "Không thể bỏ qua!"
"Xiển Giáo ngươi mời viện trợ từ bên ngoài trấn áp sư huynh sư đệ trong đại đội chấp pháp, sao ta có thể bỏ qua cho các ngươi?"